Chương 53

【 oa, đại đại, tên cặn bã này, vừa rồi còn đối với Lục Miểu thấy chết không cứu, chỉ mới qua một lúc cư nhiên gửi tin nhắn muốn cùng ngươi hẹn hò! Quả thực là tra phá trời! 】

Lục Sanh nhìn màn hình điện thoại hiện thị nội dung tin nhắn, trào phúng mà cong cong môi, "Hắn nếu không tra, kiếp trước đã không trơ mắt nhìn ta chết chứ!"

【 quá ghê tởm, đại đại, ngươi sẽ đi sao? 】

444 tò mò hỏi một câu, hiện tại trên cơ bản có thể thu thập đều đã thu thập được, chỉ còn lại một Thẩm Vĩ.

"Đi, tại sao không đi, đi xem hắn chết như thế nào!" Lục Sanh nói, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, "444, Thẩm Lâm Thần đâu, đi làm rồi?"

【 đại đại, Thẩm đại tổng tài không có đi làm a, người ta đang làm bữa sáng cho ngươi nga! 】

Làm bữa sáng, Thẩm Lâm Thần?!

Lục Sanh nhướng mày hứng thú, sau đó xốc chăn lên rời giường.

Trên người cậu khoác áo tắm dài màu đen tối hôm qua, kích cỡ có chút lớn, mặc ở trên người cậu có chút trống trải, cái loại mà bước cũng có thể lộ đùi.

Lúc này Thẩm Lâm Thần đang đứng trong phòng bếp, rũ mắt nhìn chằm chằm cái chảo chiên trứng gà đã biến thành màu đen, nhíu mày, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Khi Lục Sanh tiến vào phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy anh ta duỗi tay cầm lấy cái chảo đang chuẩn bị đem trứng chiên đen thùi lùi kia đổ vào thùng rác.

"Từ từ."

Cậu nhấc chân vài bước đã đi đến trước mặt Thẩm Lâm Thần, nhìn lướt qua cái chảo trên tay anh, lại cúi đầu nhìn nhìn vào thùng rác.

Trong thùng rác trừ bỏ vỏ trứng, còn có vài thứ giống nhau như đúc đen thui đã nhìn không ra đó là cái gì.

"Đây là trứng ốp la anh chiên sao? Tạo hình rất độc đáo."

Lục Sanh khóe môi hơi câu lên, vẻ mặt mang đầy ý cười, trêu chọc một câu.

"Vốn dĩ muốn làm bữa sáng cho em, nhưng lần đầu tiên làm, tôi dường như đánh giá cao năng lực của mình rồi, cho nên......"

Thẩm Lâm Thần phi thường sạch sẽ lưu loát đem cái chảo trong tay đặt xuống, xoay người bắt lấy eo Lục Sanh đem người ôm vào trong lòng.

"Bảo bối muốn ăn cái gì? Chúng ta đi ra ngoài ăn."

Lục Sanh ngẩng đầu liếc hắn, lười biếng mà ngáp một cái, "Không muốn ra cửa."

Cậu hiện tại toàn thân nhức mỏi, eo lại vừa mỏi vừa đau, hai đùi mềm như mì sợi, đi vài bước đều lao lực, một chút hứng thú ra cửa cũng không có.

"Gọi cơm hộp? Tôi biết có mấy khách sạn làm đồ ăn cũng không tệ lắm, bảo bối muốn ăn cái gì kêu bọn họ đưa lại đây."

Thẩm Lâm Thần một bên nói một bên duỗi tay ở trên eo cậu nhẹ nhàng xoa xoa, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn có thể giảm bớt tê mỏi.

Lục Sanh bắt gặp ánh mắt ôn nhu và chuyên chú của anh, lại cúi đầu nhìn lướt qua thùng rác, nhìn vài cái đồ vật đen thui kia, trong lòng khẽ động.

"Tôi đi rửa mặt trước, trước khi tôi trở lại đem phòng bếp thu thập sạch sẽ, một lát nữa tôi làm cho anh ăn."

Cậu nói xong liền nhẹ nhàng đẩy Thẩm Lâm Thần ra, đợi anh buông ta, lập tức xoay người bước đi.

Lục Sanh đã lâu lắm không có xuống bếp làm đồ ăn, nhưng là không biết tại sao, nhìn thấy Thẩm Lâm Thần rõ ràng là chưa từng nấu cơm, một cái trứng ốp la cư nhiên chiên liên tiếp nhiều lần như vậy, cậu bỗng nhiên liền muốn động thủ.

Thẩm Lâm Thần nhìn bóng lưng của Lục Sanh, khóe môi cong lên, đáy mắt toàn là ý cười không thể che giấu.

【 đại đại, ngươi cư nhiên sẽ biết nấu cơm? 】

444 đi theo Lục Sanh xuyên qua mười cái thế giới, chưa từng thấy cậu xuống bếp làm một bữa cơm, nó còn tưởng rằng cậu căn bản sẽ không biết.

Lục Sanh mắt chợt lóe, cậu đương nhiên biết, lúc trước bởi vì Lục Miểu bị bệnh tim nghiêm trọng, rất nhiều đồ không thể ăn, cậu là đặc biệt đi học.

Chỉ là sau đó bị Lục Miểu lộng chết, liền không còn có hứng thú tự mình làm nữa thôi!