Chương 54

Trên bàn đặt hai tô mì thịt thái sợi rau xanh nóng hôi hổi, bên trên còn có trứng chiên ốp la, màu sắc ngoại hình đều đặc biệt xinh đẹp.

Nhìn qua rất đơn giản, nhưng là mùi hương bay ra, liền biết Lục Sanh tuyệt đối không phải lần đầu tiên xuống bếp nấu cơm, hơn nữa rõ ràng là tay nghề còn rất tốt.

Thẩm Lâm Thần ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên ngồi ở đối diện, ánh mắt ôn nhu, hàm chứa lưu luyến thâm tình, "Bảo bối, tôi thực vui vẻ."

Vui vẻ......

Lục Sanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, bất quá chỉ là một tô mì bình thường, có cái gì mà vui vẻ.

Có lẽ là nhìn ra tâm tư của cậu, Thẩm Lâm Thần nhấp môi, khoé môi gợi lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc, "Bảo bối lần đầu tiên tự mình xuống bếp nấu cho tôi ăn, không nên vui vẻ sao?"

Thẩm Lâm Thần ngũ quan thật sự rất tuấn mỹ, lúc không cười nhìn qua phá lệ lạnh lẽo, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ đến gần, nhưng là khi anh ta cười rộ lên, băng tuyết tan chảy, phảng phất ấm áp như ánh mặt trời.

Lục Sanh nhìn nụ cười trên mặt anh, khẽ rung động.

Cậu cư nhiên nhìn nam nhân này đến ngây người?!

"Nhanh ăn đi, lại không ăn mì liền nở."

Cậu nhanh chóng rũ mắt, không nhìn Thẩm Lâm Thần nữa, nhưng

vành tai phiếm hồng lại lộ ra toàn bộ tâm tư của cậu.

Nhìn tô mì bình thường trước mặt, lại nhìn thiếu niên vành tai phiếm hồng, Thẩm Lâm Thần ánh mắt nóng bỏng thêm vài phần, trong lòng dâng lên cảm giác sung sướиɠ xưa nay chưa từng có.

......

Kiếp này có duyên với quán cà phê

Thẩm Vĩ đã ngồi ở vị trí ngồi này hơn hai giờ, cà phê cũng đã uống vài ly, Lục Sanh cũng chưa có xuất hiện.

Hắn thường xuyên nhìn đồng hồ trên cổ tay, mày nhíu càng lúc càng chặt.

Thẩm Lâm Thần chỉ cho hắn thời gian ba ngày, hiện tại thời gian đã qua hơn phân nửa, Lục Miểu kia đã không thể dùng được nữa, hiện tại chỉ có Lục Sanh mới có thể cứu hắn!

Hắn cầm điện thoại, lại lần nữa gọi cho Lục Sanh.

Mới vừa mới kết nối, bên tai liền vang lên tiếng chuông quen thuộc, hắn đột nhiên quay đầu lại liền thấy được thiếu niên ở cách đó không xa đi tới.

Lục Sanh cả người khó chịu, cậu hôm nay không dùng nước thuốc thoải mái, tốc độ đi đường rất chậm, cổ áo sơmi hơi mở rộng, dấu vết ái muội kiều diễm có thể thấy được rất rõ ràng.

Tầm mắt của Thẩm Vĩ nhìn thoáng quay sau gáy của cậu thấy mấy cái dấu hôn và dấu cắn, trong mắt tinh quang chợt lóe, nhanh chóng từ vị trí đứng lên.

"Sanh Sanh, tới, ngồi bên này."

Hắn kéo ghế dựa đối diện ra, thậm chí còn tri kỷ lót một tấm đệm trên ghế, động tác phá lệ thân sĩ.

Lục Sanh nhìn thấy hành động cố tình của hắn, đáy lòng châm chọc mà hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền ngồi xuống ghế, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, gắt gao mím chặt môi, không nói một lời.

Thẩm Vĩ nhìn bộ dáng tái nhợt suy nhược của cậu, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng dâng lên một tia thương tiếc.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất!

Hắn biết rõ hắn hiện tại hẹn gặp Lục Sanh là vì cái gì, cho nên thương tiếc gì đó, đương nhiên so với ích lợi của hắn kém hơn nhiều!

Thẩm Vĩ đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Lục Sanh, "Sanh Sanh, tối hôm qua......Anh......"

Lục Sanh tay bị hắn nắm lấy, thân thể run rẩy, môi cắn càng chặt, sau đó dùng một chút lực đem tay rút lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Vĩ, hai mắt ngấn nước, trên môi bị cắn đến bật máu, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, "Vĩ, chúng ta chia tay đi!"

Thẩm Vĩ biểu tình đột nhiên cứng lại, hắn không nghĩ tới Lục Sanh thế nhưng vừa gặp mặt liền cùng hắn đưa ra lời chia tay, ngay sau đó lập tức giả vờ bị tổn thương, "Không được, Sanh Sanh, anh không đồng ý, chúng ta không phải đang rất tốt sao, tại sao lại muốn chia tay? Nếu là bởi vì việc tối hôm qua......Sanh Sanh, anh không trách em! Chuyện đó, chúng ta coi như làm chưa có phát sinh, được không? Anh sẽ không chia tay với em!"