Chương 55

【 đại đại, Lục Miểu ngồi ở phía tay phải Thẩm Vĩ gần cửa sổ, mang mũ lưỡi trai! 】

Âm thanh của 444 vang lên trong đầu, Lục Sanh mắt loé lên, cậu vốn dĩ đặc biệt đến đây gặp Thẩm Vĩ là vì muốn vả mặt, chuẩn bị hung hăng nhục nhã hắn một phen.

Nhưng lại không nghĩ tới Lục Miểu cư nhiên cũng ở đây, cậu ta hẳn là đi theo Thẩm Vĩ tới đây, cho nên Lục Sanh ngay lập tức thay đổi chủ ý!

Lục Sanh nhìn Thẩm Vĩ, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin, trong mắt tựa hồ nổi lên một tia hi vọng, nhưng ngay sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì đó, tia sáng hy vọng trong mắt kia rất nhanh liền dần dần mất đi.

"Tôi làm không được, tôi thật bẩn......"

Lục Sanh nói nhỏ đến cơ hồ nghe không được, nhưng mà những lời cậu nói vẫn là rành mạch mà rơi vào tai của Thẩm Vĩ, khiến trái tim hắn hung hăng chấn động.

Thẩm Vĩ rũ mắt nhìn cánh môi đã cắn tới ra máu của Lục Sanh, đồng tử co rụt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

"Sanh Sanh, đồ ngốc này, em không bẩn, em làm sao có thể bẩn chứ, trong mắt anh em giống như một thiên sứ thuần khiết. Bất luận đã xảy ra chuyện gì, tình yêu anh đối với em sẽ không thay đổi!"

"Thật vậy sao? Vĩ, tối hôm qua......Chú nhỏ của anh, hắn......Anh thật sự sẽ không ghét bỏ tôi, sẽ không cảm thấy tôi dơ bẩn sao?"

Lục Sanh hai mắt mở to đầy nước mắt không hề chớp mà nhìn hắn, nước mắt không chịu khống chế mà không ngừng rơi xuống, trong mắt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng.

Thẩm Vĩ nhìn thấy nổi đau chưa từng có lập tức chiếm cứ trái tim hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Sanh, quỳ một gối xuống bên chân cậu.

"Sẽ không, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em. Anh yêu em, chỉ yêu một mình em! Sanh Sanh, gả cho anh có được không?"

Hắn vừa nói xong liền từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu lam, trong nháy mắt khi mở ra, ánh sáng lập loè hiện ra trước mắt.

Trong hộp chiếc nhẫn kim cương, vừa thấy liền biết giá trị không nhỏ, hơn nữa kiểu dáng vô cùng độc đáo, gọn gàng nhưng lại rất xinh đẹp.

Lục Sanh trong lòng khẽ động, cậu không nghĩ tới Thẩm Vĩ là có chuẩn bị mà đến, bất quá cứ như vậy vở kịch này diễn càng thêm đẹp mắt!

Lục Miểu ngồi ở bên phải đối diện bọn họ, cố tình kéo thấp vành nón xuống che khuất tất cả biểu cảm trên gương mặt của cậu ta, chỉ có đôi nắm chặt đến mức nổi gân xanh, mới biểu lộ cảm xúc chân thật của cậu ta lúc này.

Hai tay của cậu ta nắm rất chặt, chặt đến phát run, sau đó đột nhiên buông lỏng, nắm lấy con dao trên bàn, sao đó đứng lên.

【 đại đại, cẩn thận một chút, Lục Miểu đang đi tới, trên tay hắn còn cầm đao! 】

444 vội vàng nhắc nhở Lục Sanh một câu, Lục Sanh cái gì cũng chưa nói, ngược lại cúi đầu nhìn Thẩm Vĩ đang quỳ một gối bên chân cậu, khóe môi gợi lên tia khinh thường.

"Tôi sẽ không gả cho anh."

Thẩm Vĩ vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không chú ý tới khác thường của Lục Sanh.

Hắn nắm lấy tay Lục Sanh, còn tưởng rằng cậu vẫn còn để ý chuyện của Thẩm Lâm Thần, lại vội vàng giải thích, "Sanh Sanh, đừng như vậy, anh biết không phải là em tự nguyện, đều là Thẩm Lâm Thần ép buộc em! Cho dù em cùng hắn đã xảy ra quan hệ, anh cũng sẽ không để ý, anh sẽ trước sau như một mà yêu em. Anh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em, em tin tưởng anh được không?"

Lục Sanh cười lạnh đem tay rút ra, sau đó cầm lấy khăn giấy ước trên bàn lau đầu ngón tay của mình, phảng phất bàn tay vừa mới bị đồ vật vô cùng dơ bẩn vô cùng đồ vật chạm qua.

"Anh sẽ không ghét bỏ tôi? A, Thẩm Vĩ, nhưng mà tôi ghét bỏ anh a! Anh đến em trai của tôi cũng ngủ quá rồi, còn luôn miệng nói yêu tôi, muốn cưới tôi, anh không cảm thấy ghê tởm sao?"

Khi đang nói chuyện, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Miểu đang ở phía sau Thẩm Vĩ, trên môi vẫn treo nụ cười mỉa mai và khinh miệt trào phúng kia!