Chương 56

Sau khi Thẩm Vĩ nghe thấy những lời nói này rốt cuộc đã chú ý tới khác thường của Lục Sanh, hắn nhìn thấy Lục Sanh vẫn luôn cười lạnh nhìn về phía sau lưng hắn, đột nhiên đứng lên, quay lại phía nhìn.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Miểu, vẻ mặt hắn lộ ra một tia chán ghét rất rõ ràng, tức giận nói, "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này!"

Cậu ta như thế nào lại ở chỗ này?

Đáy lòng Lục Miểu một mảnh lạnh lẽo, cả người giống như động băng, lạnh đến cả người đều chết lặng, ngay cả vết thương trên cổ tay trái đang chảy máu cậu ta cũng không cảm thấy đau.

Cậu ta cầm dao hung hăng cắt một đường trên cổ tay, chảy đầy đất máu tươi, những người đó đem cậu ta đưa đến phòng khám nhỏ cứu chữa, mới vừa đem miệng vết thương băng bó lại, cậu ta liền dùng hết toàn lực trốn thoát.

Sau khi chạy thoát cậu ta còn ngu ngốc mà đi tìm người nam nhân này, nhưng là hiện tại cậu ta đang thấy cái gì?!

"Thẩm đại ca, anh tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh không phải đã nói, người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng là em sao? Anh đã nói, anh đời này chỉ biết yêu một mình em!"

Lục Miểu nói xong, nước mắt liền rơi xuống, gương mặt dưới vành nón trắng đến không còn một chút máu, hèn mọn bi thương và si ngốc nhìn Thẩm Vĩ.

"Lục Miểu, ngươi đang nói bậy gì đó, ta khi nào nói qua những lời này!" Thẩm Vĩ tức giận quát cậu ta, sau đó xoay người liền giải thích với Lục Sanh," Sanh Sanh, em đừng nghe hắn nói bậy, anh chỉ yêu có một mình em! Hắn không biết đến nơi nào cùng người ta lêu lổng, bị người ta làm cho thần chí không rõ ràng, cư nhiên có thể nói ra những lời này!"

【 aaa, đại đại, tên cặn bã này, thật sự vô sỉ đến vỡ nát cả tam quan của ta! Hắn rốt cuộc như thế nào còn có mặt mũi nói ra những lời này! 】

Lục Sanh dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói.

Thẩm Vĩ rốt cuộc có bao nhiêu vô sỉ, kiếp trước cậu đã thấy rất rõ ràng, cho nên không có gì phải kinh ngạc!

Lục Miểu nhìn Thẩm Vĩ, nghe hắn nói những lời đó, đôi mắt đẫm lệ dần dần đỏ lên.

Cậu ta bỗng nhiên phát ra một tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, dường như tuyệt vọng tới cực điểm giống như một con dã thú bị mắc kẹt đang gào thét.

"Ha ha ha vậy mà tôi lại tin lời của anh ha ha......"

Cậu ta nắm chặt con dao trong tay, đột nhiên đi về phía trước, mũi đao hung hăng đâm vào bụng Thẩm Vĩ.

Lưỡi dao không phải sắc bén lắm, nhưng Lục Miểu dùng hết sức lực, toàn bộ thân dao đều được đâm vào, chỉ để lại một đoạn ngắn ngủi của chuôi dao ở bên ngoài.

"Ngươi!"

Thẩm Vĩ vẻ mặt không thể tin được mà nhìn chằm chằm bụng đang chảy máu của mình, lập tức dùng sức đập Lục Miểu một cước, sau đó cả người lảo đảo liên tục lui về phía sau vài bước, cũng khiến cho máu tươi càng chảy càng nhiều, áo sơ mi trắng mặc trên người cũng thấm ước một mảng màu đỏ.

"Phanh" một tiếng, Lục Miểu bị hắn đá bay đυ.ng vào bàn ăn đối diện, cổ tay trái hung hăng nện xuống mặt đất, vết thương chưa khép lại, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.

Cậu ta nằm trên mặt đất, cổ tay máu tươi chảy ròng ròng, thực mau liền chạy ra một vũng máu, nhìn qua quả thực dọa người.

"A______"

Khách nhân trong quán thấy một màn như vậy, sợ tới mức thét chói tai, chủ quán nhanh chóng báo cảnh sao đó lại kêu xe cứu thương.

Mà Lục Sanh từ đầu đến cuối ngồi ở chỗ của mình, mặt vô biểu tình xem kịch, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tất cả mọi chuyện xảy trước mắt cùng cậu không có một chút liên quan.

"Sanh Sanh cứu anh"

Thẩm Vĩ run rẩy vươn tay, hướng về phía Lục Sanh, giống như cầu xin mà nhìn cậu.

Lục Sanh nhìn hắn, nghe thấy hắn nói, trước mắt phảng phất xuất hiện hình ảnh kiếp trước.

Cậu lúc đó cũng là dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Thẩm Vĩ, cầu hắn cứu cậu, nhưng chỉ nhận lại được đến một câu tàn nhẫn tới cực điểm.

"Cứu ngươi, một người đối với ta không có giá trị lợi dụng, ta tại sao phải cứu?"

Lục Sanh nhìn Thẩm Vĩ, ngữ khí không hề có nửa điểm phập phồng, một chữ lại một chữ, trực tiếp đem những lời này, nguyên vẹn mà trả lại cho hắn.