Chương 58

"Bảo bối, đi thôi."

Thẩm Lâm Thần thực mau liền từ chỗ Lục lão trở lại, anh ta vừa đi đến bên cạnh Lục Sanh, tay rất tự nhiên ôm lấy eo cậu, du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh đến mức mặc kệ cái nhìn xung quanh.

Tầm mắt của những người đó dừng ở trên người Lục Sanh càng thêm nóng rực, ai cũng biết Thẩm Lâm Thần là người cầm quyền của tập đoàn Thẩm thị, bên cạnh chưa từng có ai, ngay cả tham gia tiệc rượu cũng là đi một mình.

Đột nhiên ở đâu xuất hiện một người, còn là một thiếu niên diện mạo xinh đẹp, tự nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Có hỏi thăm lẫn nhau, cũng có người biết một ít nội tình, bởi vì gần đây Thẩm Vĩ Thẩm gia đời thứ ba duy nhất bị người đâm bị thương đưa đến bệnh viện chuyện này nháo đến ồn ào huyên náo, bọn họ muốn không chú ý cũng khó!

Lục Sanh đối với những ánh mắt dán lên người cậu tò mò, hâm mộ, khinh thường, ghen ghét, đều làm như nhìn không thấy, cậu bị Thẩm Lâm Thần ôm, một đường hướng về phía cửa lớn đi đến.

Còn chưa đi tới cửa, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nữ vội vàng.

"Lâm thần, Thẩm Lâm Thần, đợi một chút!

Bước chân của Thẩm Lâm Thần hơi dừng lại, mày không dấu vết nhăn lại, đang muốn tiếp tục đi ra ngoài, người phụ nữ đi giày cao gót vội vã xông tới chặn ở trước mặt.,

"Thẩm Lâm Thần, ta gọi điện thoại cho ngươi tại sao không tiếp, không dám đối mặt với ta sao?"

Giọng nói của bà ta mang theo ẩn ẩn oán khí, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Lâm Thần.

Lục Sanh ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, là một phụ nữ trung niên mặc một thân y phục sang trọng quý phái, dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Thẩm Lâm Thần, thân phận của bà ta thật rõ ràng.

Thẩm Lâm Thần nhíu mày liếc bà ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn Lục Sanh, "Bảo bối, em đi ra ngoài chờ tôi trước, tôi một lát nữa sẽ đi tìm em."

Lục Sanh đang muốn nói chuyện, lại bị giọng nữ sắc nhọn trách móc một trận.

"Tiện nhân này cũng không cho đi! Thẩm Lâm Thần, tiểu Vĩ là cháu trai của ngươi, ngươi hiện tại lại vì tiểu tiện nhân này mà báo nguy bắt tiểu Vĩ, ngươi có phải hay không điên rồi!"

Tần Vũ Hâm hung ác trừng mắt Lục Sanh, ánh mắt kia quả thực giống như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống."

Lục Sanh trong lòng cười lạnh, trên mặt biểu tình lại không có gì biến hóa, căn bản không có ý tứ để ý tới bà ta, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Thần, mở miệng nhàn nhạt nói, "Anh nhanh lên."

"Được, bảo bối yên tâm, rất nhanh liền giải quyết xong!"

Thẩm Lâm Thần buông tay ra, Lục Sanh đang muốn đi ra ngoài, lại bị Tần Vũ Hâm đột nhiên xông lên túm chặt cánh tay.

"Tiện nhân, ta đã nói không cho ngươi đi, không nghe thấy sao! Ngươi cùng em trai tiện / hóa kia giống nhau, các ngươi đều hại tiểu Vĩ! Hắn còn dám đâm tiểu Vĩ một đao, ta muốn hắn ngồi tù mọt gông! Còn ngươi, tin hay không ta a buông tay! Thẩm Lâm Thần, ngươi làm gì, ngươi còn muốn vì tiện nhân này mà muốn đánh ta!"

Tay của Tần Vũ Hâm bị Thẩm Lâm Thần nắm chặt, lực đạo lớn đến mức bà ta đau đến nhe răng trợn mắt, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

Tay của bà ta dường như bị kìm sắt kiềm chặt, căn bản giãy giụa tìm một chút đường sống cũng không có, chỉ có thể buông ra cách tay của Lục Sanh.

Tần Vũ Hâm trừng mắt Thẩm Lâm Thần, con trai của mình bị đâm một dao đang nằm viện, thân thể vừa mới tốt một chút đã bị cảnh sát bắt đi, cố tình người khiến con trai bà ta ngồi tù lại chính là em trai của chồng mình, làm sao bà ta có thể không tức giận chứ.

Thẩm Lâm Thần ra tay, chỉ cần không thu tay, cho dù bà ta có dùng hết mọi biện pháp, cũng vô pháp cứu được tiểu Vĩ.

Sau khi điện thoại không thể liên lạc được, bà ta liền tự mình tới đây, nhưng lại không nghĩ tới ở trước mặt bà ta, Thẩm Lâm Thần thế nhưng vẫn tận lực bảo vệ tiểu tiện nhân này!

"Thẩm Lâm Thần, tên khốn này, ngươi cư nhiên vì tiện / hoá này mà đối xử với ta như vậy, ta chính là chị dâu của ngươi!"

"Chị dâu, nếu không muốn Thẩm Vĩ cũng ngồi tù mọt gông thì nên khách khí với tôi một chút, nếu lại để tôi nghe thấy bất luận một lời nhục mạ nào về em ấy từ trong miệng chị, Thẩm Vĩ trong trại tạm giam cũng đừng nghĩ sống tốt!"

Thẩm Lâm Thần ném tay bà ta ra, giọng nói lãnh đạm, không có gì phập phồng, nhưng lời nói lại lạnh lẽo lại làm người ta không rét mà run.

Tần Vũ Hâm bị lời nói của anh ta rùng mình một cái, lại bắt gặp đôi mắt đen lạnh lẽo của anh ta, rõ ràng là đang tức giận muốn chết, lại chỉ có thể nhịn xuống.

Địa vị cường đại hơn, vì con trai, bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn!

Tần Vũ Hâm cắn chặt răng, đáy mắt toát ra vài phần lệ ý, "Lâm Thần, ngươi cũng biết tính cách của tiểu Vĩ, hắn chính là ham chơi, tiêu tiền ăn xài phung phí, bị ma quỷ che mờ mắt mới lấy tiền của công ty. Thẩm gia của chúng ta cũng không phải không có tiền, chẳng lẽ ngươi một hai phải vì chút tiền ấy, liền thanh danh của Thẩm gia cũng không để ý, nhẫn tâm để hắn đi ngồi tù? Hắn chính là con tra duy nhất của anh trai ngươi, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy?"

Lục Sanh đứng ở một bên, trải qua chuyện vừa rồi, cậu cũng không vội đi ra ngoài.,

Cậu nhìn nữ nhân trước mặt này, vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, mắt thấy vô dụng, dứt khoát thay đổi một cái tiết mục khác.

Nói khóc liền khóc, kỹ thuật diễn thật ra không tồi, không hổ là mẹ của Thẩm Vĩ!

"Tôi không phải là không cho hắn cơ hội, chuyện này nếu tôi đã báo nguy, sẽ giao cho cảnh sát toàn quyền xử lý. Chị dâu ở chỗ này cùng tôi dây dưa, không bằng đi giúp Thẩm Vĩ mời luật sư càng thiết thực hơn."

Thẩm Lâm Thần ngữ khí cực kỳ lãnh đạm, nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Tần Vũ Hâm, duỗi tay nắm lấy tay của Lục Sanh, kéo cậu đi ra ngoài.

Tần Vũ Hâm bị nói tức đến suýt hộc máu, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng hai người bọn họ, hung ác mà rống lên,"Thẩm Lâm Thần, ngươi tuyệt tình như vậy, khẳng định sẽ gặp báo ứng! Ta nói cho ngươi biết, nếu con trai của ta thật sự ngồi tù, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nhưng mà hai người đã dần dần đi xa, đều không có ai để ý tới lời nói của bà ta.

Những người xung quanh vây xem, một vở kịch lớn như vậy, một đám đều khϊếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Ai cũng không nghĩ Thẩm tổng từ trước đến nay căn bản không gần nữ sắc, cư nhiên có thể vì một thiếu niên xinh đẹp, liền cháu trai đều không buông tha.

Thật là không ra tay thì thôi nếu đã ra tay thì hậu quả không lường được a!

Lục Sanh bị Thẩm Lâm Thần ôm ra bãi đỗ xe, cậu ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt lạnh lùng của nam nhân, trong lòng tức khắc nảy lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Lúc ấy ở khách sạn, khi Thẩm Lâm Thần uy hϊếp Thẩm Vĩ, có nói qua là cho hắn thời gian ba ngày, cậu chỉ cho rằng Thẩm Lâm Thần cố ý dọa Thẩm Vĩ.

Cậu không nghĩ tới người nam nhân này thật sự sẽ báo nguy bắt Thẩm Vĩ, hơn nữa còn thật sự muốn Thẩm Vĩ ngồi tù.

"Thẩm Lâm Thần."

Lục Sanh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy.

Nhưng mà mặc dù là giọng nói có nhỏ như thế nào đi nữa, Thẩm Lâm Thần vẫn luôn chú ý đến cậu tất nhiên sẽ nghe thấy rồi, anh ta theo bản năng dừng lại, rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng mình, "Bảo bối, làm sao vậy?"

Nhìn vào đôi mắt đen của anh ta đều là quan tâm, cái loại ánh mắt cực nóng đến có thể thiêu đốt này, khiến cho đáy lòng của Lục Sanh trong nháy mắt có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Cậu nhìn Thẩm Lâm Thần thật sâu, sau đó nhón mũi chân, duỗi tay vòng lấy cổ của anh ta, trực tiếp hôn qua.

Một nụ hôn sắp chia ly, tựa hồ là bởi vì cảm xúc tự nhiên thúc giục, khi Lục Sanh đang chuẩn bị rút lui, lại bị một phen chế trụ.

Một bàn tay của Thẩm Lâm Thần giữ lại đầu cậu, một bàn tay ôm lấy eo cậu, trực tiếp kéo gần khoảng cách của hai người, cũng khiến cho nụ hôn càng sâu hơn......