Chương 17

Nguyễn Thư, trong cơn chếnh choáng say, đầu óc như lơ lửng giữa cái ồn ào của quán bar.

Cậu ngây ngô nhắc lại, giọng nói mềm mại, hơi thở còn phảng phất mùi rượu ngọt ngào: “Triều Yến… Nam nhân?”

Giang Thanh chỉ đang lợi dụng cơ hội để trêu chọc, nhưng chính cậu cũng thấy vui khi nói ra câu đó. “Nam nhân của Triều Yến” – năm chữ này nghe sao mà hay ho lạ thường!

Sau đó, Giang Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Thư.

Cậu ta mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, quần dài màu trắng, và cái eo thon nhỏ thì lấp ló đầy quyến rũ.

Đôi mắt hạnh đỏ hồng, đôi môi ướt mềm, mịn màng như cánh hoa vừa nở, chỉ chờ ai đó mạnh bạo mà hái xuống.

Gương mặt trắng ngần của cậu như đang tỏa sáng trong không gian tối mờ của quán bar, khiến đám đàn ông xung quanh không khỏi ngứa ngáy trong lòng.

Giang Thanh muốn nhanh chóng giải quyết xong việc để về nhà, liền hơi nhướng mày, hỏi: “Ai làm cậu buồn đến mức phải một mình uống rượu ở đây vậy?”

Nguyễn Thư nghe câu hỏi đó, liền nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của Lục Cảnh Kỳ, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên, mũi đỏ ửng.

Cậu nói, giọng mềm mại lẫn chút nghẹn ngào: “Là Lục Cảnh Kỳ…”

Nói rồi, cậu tự rót thêm cho mình một ly rượu nữa, men say trong mắt càng sâu, dáng vẻ mê man thật khó cưỡng.

Thấy tình hình như vậy, một người đàn ông đã ngắm Nguyễn Thư từ lâu không thể ngồi yên được nữa.

Ngay khi cậu bước vào quán bar, hắn đã để ý đến cậu.

Hắn định mời cậu uống một ly rượu ngon, rồi mang cậu về khách sạn.

Chỉ nhìn qua cũng biết, thiếu niên này là “hàng mới”, chắc chắn chưa từng biết đến mùi vị đàn ông, đúng là một món bảo vật hiếm có!

Nhưng ai ngờ, giữa đường lại xuất hiện một tên đáng ghét muốn tranh giành với hắn!

Người đàn ông liếc nhìn Giang Thanh đầy khó chịu.

Dù bị khẩu trang che kín mặt, nhưng từ dáng vẻ sắc sảo của Giang Thanh, hắn biết đối phương không phải kẻ dễ đối phó.

Hắn bê ly rượu đến gần và ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thư, đặt ly rượu trước mặt cậu.

Nhìn gương mặt tinh xảo trắng trẻo ấy, hắn không kiềm chế nổi hơi thở, máu nóng trong người như sôi lên.

Hắn cười nói với Nguyễn Thư: “Tiểu mỹ nhân, ly này là anh mời em, gọi là ‘Sεメ on the Beach’.”

Tên của loại cocktail này là “Sεメ on the Beach”, ám chỉ rất rõ ràng về một đêm đầy nhiệt huyết.

Nguyễn Thư ngây ngô rũ mắt nhìn ly cocktail màu sắc rực rỡ trên bàn, ánh mắt mơ hồ, không rõ ràng bị hấp dẫn bởi nó.

Người đàn ông sau khi nói xong liền liếc nhìn Giang Thanh, ngồi cách Nguyễn Thư khoảng một mét, trong lòng nghĩ thầm:

“Thằng nhóc này chắc là giả bộ, rõ ràng cũng thèm khát tiểu mỹ nhân, nhưng lại giả vờ không quan tâm. Ai mà tin chứ! Nếu tiểu mỹ nhân này cởi hết nằm trên giường, thì hắn liệu có nhịn nổi không?”

Giang Thanh lúc này có chút nghi ngờ, ánh mắt dừng lại ở ly cocktail “Sεメ on the Beach” trước mặt Nguyễn Thư, giọng nói trầm thấp.

“008, theo như cốt truyện, ly ‘Sεメ on the Beach’ này phải đợi Nguyễn Thư nói chuyện điện thoại xong mới xuất hiện, đúng không?”

Hệ thống nhanh chóng kiểm tra lại cốt truyện của thế giới này, cũng tỏ ra khó hiểu.

“Đúng rồi, còn chưa đến lúc nhân vật này xuất hiện, hắn đang làm gì a?”

Người đàn ông thấy Giang Thanh im lặng, nghĩ rằng thằng nhóc cao kều này chắc cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi.

Hắn đã trực tiếp ra tay rồi, đối phương rắm cũng chẳng dám đánh một cái.

Vô dụng!!!!!

Hắn nghĩ chính mình sẽ làm cho tiểu mỹ nhân sung sướиɠ.

Người đàn ông tiến lại gần Nguyễn Thư, tay đặt lên vai cậu, dù có lớp áo mỏng nhưng vẫn không che nổi sự xấc xược của hắn.

Hắn khẽ vuốt ve, chạm đến vòng eo nhỏ, khiến Nguyễn Thư đỏ mặt.

“Uống rượu đi nào, bảo bối. Uống xong rồi anh sẽ dẫn em đi xem món đồ đặc biệt, đảm bảo làm em sướиɠ như lên thiên đường…”

Người đàn ông kia chuẩn bị thò tay vào áo để sờ thử vòng eo mềm mại của đối phương.

Nhưng trước khi kịp làm điều đó, một bàn tay khác từ bên cạnh chụp lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ kéo tay hắn ra khỏi cái eo nhỏ mềm mại ấy.

Giang Thanh không ngờ chỉ lơ đãng một chút mà đối phương đã dám thò móng heo lên người Nguyễn Thư.

Mới mấy giờ thôi mà ĐŨNG QUẦN cũng không quản nổi rồi.

“Ngươi thích mời người ta uống rượu lắm hả?” Cậu nói, tay tăng lực bóp mạnh hơn.

Người đàn ông ngay lập tức đau đến nỗi muốn khóc, cảm giác như xương tay sắp bị bóp nát.

“Thao! Thả ra! Ngươi làm gì vậy?”

Giang Thanh đi vòng qua trước mặt Nguyễn Thư, liếc nhìn cậu thiếu niên ngơ ngác ngồi đó.

Cậu ta thật xinh đẹp, nhưng lại rất phiền phức.

Cậu đẩy Nguyễn Thư qua một bên, khiến cậu ta ngã xuống sofa, trông vừa mềm mại vừa yếu đuối.

Giang Thanh đứng trước mặt người đàn ông, cầm ly “Sεメ on the Beach”, cười nhếch mép: “Trước khi mời ông đây uống rượu, ngươi phải tự phạt ba ly trước đã, biết chưa? Đây mơi là quy củ. ”

Người đàn ông ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì đôi tay đang bóp cổ tay hắn đột nhiên buông ra, chuyển sang bóp lấy cằm hắn.

Áp lực mạnh mẽ như thép, ép hắn phải há miệng.

Giang Thanh rót cả ly “Sεメ on the Beach” vào miệng người đàn ông, rượu bắn ra, chảy xuống mu bàn tay nổi gân xanh của cậu, tạo thành một vệt ướt.

Cảm thấy quá dơ, Giang Thanh quẹt tay vào vai người đàn ông, giọng nói đầy đe dọa: “Còn hai ly nữa.”

Không buông tha, Giang Thanh cầm lấy ly rượu mà Nguyễn Thư uống dở, đổ nốt vào miệng người đàn ông.

Dù hắn cao tới mét tám, nhưng dưới tay Giang Thanh, hắn chẳng khác gì con gà con yếu đuối.

Vóc dáng cao lớn, cơ bắp chắc nịch của Giang Thanh căng lên khi dùng lực, trông giống như một con thú săn mồi đầy nguy hiểm.

Từ vai đến eo, toàn thân đều tỏa ra một luồng sức mạnh đầy đe dọa.

Dù chỉ đứng cạnh thôi cũng cảm nhận được hormone đang va chạm mãnh liệt.

Sau khi rót xong chai rượu, Giang Thanh vỗ nhẹ lên mặt người đàn ông: “Còn muốn uống nữa không?

Ông đây không bận gì cả, có thể uống với ngươi đến khi nào mày chán thì thôi.”

Người đàn ông, dù đã uống ly rượi, vẫn chưa đến lúc thuốc phát huy tác dụng nên còn tỉnh táo.

Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh, tối tăm, khiến hắn run sợ.

Hắn vội lắc đầu, van xin: “Ca ca ơi, tôi sai rồi. Tôi không nên tranh người với anh. Tôi sẽ đi ngay đây!”

Giang Thanh lạnh lùng, giọng đầy chế giễu: “Ai là anh của mày?”

Người đàn ông nhanh chóng sửa lời: “Ông… ông nội…”

Giang Thanh rất hài lòng với câu trả lời đó, liền túm cổ áo hắn, nhấc bổng rồi quăng xuống đất như quăng một món đồ không còn giá trị.

“Biến đi.”

Người đàn ông nhanh chóng bò dậy, cuống cuồng rời khỏi quán bar, sợ rằng nếu thuốc phát tác, mình sẽ gặp rắc rối to.

Sau khi giải quyết xong nhân vật “tiểu tốt” trong cốt truyện, Giang Thanh quay lại nhìn Nguyễn Thư.

Cậu vẫn mềm oặt trên sofa, nhưng đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.

Giang Thanh lập tức giật lấy điện thoại của Nguyễn Thư, nhìn thấy tên “Triều Dục” trên màn hình, không nói gì liền tắt máy.

Anh tìm số của Lục Cảnh Kỳ, nhân vật chính công, rồi bấm gọi.

Khi điện thoại đã kết nối, Giang Thanh nhét lại vào tay Nguyễn Thư: “Cầm lấy.”

Nguyễn Thư cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia, lại nhớ đến chuyện đối phương đã có bạn trai, khiến cậu ủy khuất đến đỏ mắt.

“Lục Cảnh Kỳ…”

Giang Thanh, không hứng thú với những lời nói tình cảm của cặp đôi này, liền đi tìm chỗ ngồi xa hơn.