Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Điên Phê Ký Chủ Bị Lãnh Dục Mỹ Nhân Cưỡng Chế Rồi

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mẹ Giang nói lời này, tâm đều dồn lên đến cổ họng.

Nàng nghĩ rằng dù con trai mình có thích nam nhân, cũng nên tìm người có điều kiện không quá chênh lệch.

Người đại lão bản, công ty lão tổng, người có giá trị hơn trăm tỷ, làm sao gia đình họ có thể tưởng tượng đến, chẳng phải là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?

Vừa nghĩ vậy, mẹ Giang liền âm thầm tự tát mình một cái.

Nhà nàng a thanh không phải là cóc ghẻ, nếu phải nói, thì là tiểu cẩu.

Nhưng mà tiểu cẩu muốn ăn thịt thiên nga, đây cũng là không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng.

Giang Thanh không nghĩ tới mẹ Giang sẽ đột nhiên nói như vậy, sắc mặt có chút kinh ngạc, tim không kiểm soát được mà đập mạnh.

Mẹ Giang vừa thấy thanh niên này biểu tình, liền biết là hỏng rồi.

Con trai bà thật sự muốn ăn thịt thiên nga, tiểu bổn cẩu này có phải đầu óc có vấn đề không?

"A Thanh, chúng ta chỉ là người bình thường, có những thứ không thể nào với tới được."

Dù Giang Thanh hiện tại sống trong thân phận và hình hài của nguyên chủ, nhưng trong thâm tâm, đôi vợ chồng này chỉ là một phần trong nhiệm vụ mà hắn phải hoàn thành trong thế giới nhỏ bé này.

Lúc này mẹ Giang dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, Giang Thanh trong lòng cảm thấy khó chịu, môi mỏng hơi nhấp nói: "Con không thích hắn..."

Thực ra trước đây, cậu có thích, từng bị gương mặt đẹp trai của Triều Yến mê hoặc đến phát điên.

Mẹ Giang nào đã gặp qua Giang Thanh như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Xong rồi, đây hoàn toàn nhắm đến đại lão bản kia.

Bà còn muốn nói gì, thanh niên không cho bà cơ hội, thon dài ngón tay đặt ở cửa chống trộm, thanh âm không cảm xúc.

"Con đi trước, còn nữa, nếu mấy bà đó tới gõ cửa tìm mẹ, đừng mở cửa, cũng đừng quan tâm đến họ."

Giang mẫu nhìn con trai, trong lòng lo lắng hắn sẽ làm điều gì dại dột.

“A Thanh, ngươi đừng làm bậy, họ cũng chỉ nói ngoài miệng thôi. Mẹ hiện tại rõ ràng tình huống, sẽ không để tâm lời nói của các nàng.”

Lời đồn có sức mạnh khủng khϊếp, đôi khi còn độc ác hơn cả vũ khí thật.

Nếu không ngăn cản từ đầu, để nó phát triển tùy ý, người khác sẽ cảm thấy người trong cuộc chột dạ, sự việc có thể càng ngày càng nghiêm trọng, phát triển thành cục diện không thể vãn hồi.

Hơn nữa, Giang Thanh không phải loại người chịu đựng nhịn nhục. Khi gặp vấn đề, cậu chỉ có một cách: xử lý ngay.

Mấy lão nhân cậy già lên mặt, thật sự không dễ đối phó, nhưng nhà họ có người trẻ tuổi.

Bọn họ có thể vẫn còn đủ sức để tự lo liệu, nhưng trong lòng luôn lo lắng rằng khi già yếu, con cái sẽ không thực hiện nghĩa vụ chăm sóc.

Trong bãi đỗ xe ngầm, Giang Thanh nhìn thông tin trên hệ thống trước mặt.

Trên màn hình là thông tin chi tiết về những bà lắm mồm đó, bao gồm cả thông tin về con cái của họ và thậm chí cả thư ký riêng.

“Hệ thống này thật đầy đủ thông tin,” Giang Thanh cười nhạt nói.

Hệ thống cảm thấy được khích lệ, có chút thẹn thùng, mặt đỏ, cả lông mao cũng biến thành hồng nhạt.

Đồng thời, nó đắc ý dựng thẳng bụng mềm như bông.

Giang Thanh xem xét từng tình huống và quyết định phương pháp xử lý thích hợp.

Ai có nhược điểm thì phải tận dụng triệt để.

Tình cờ, người đầu tiên trở về từ mấy nhà đó chính là người có thư ký riêng.

Người này khoảng 35 tuổi, cao khoảng 1m7, với một cái bụng bia to rõ ràng, không hợp với bộ vest chật chội.

Giang Thanh tiến thẳng tới, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Ánh mắt sắc bén và khí chất lạnh lùng toát lên ba chữ: không dễ chọc.

“Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói. Nếu anh không muốn, tôi sẽ kéo anh đi.”

Sức mạnh hình thể luôn là vũ khí hiệu quả nhất.

Người đàn ông thấy Giang Thanh cao lớn với cơ bắp rắn chắc dưới tay áo ngắn, liền hoảng hốt.

“Cậu có lẽ đã nhầm người. Tôi không quen cậu.”

Người đàn ông nói xong định rời đi, nhưng bị Giang Thanh kéo cổ áo và lôi đến cầu thang.

Tại cầu thang tầng hai, dù có ánh đèn, không khí vẫn âm trầm và lạnh lẽo.

Giang Thanh buông tay như vứt bỏ một mẩu rác, khiến người đàn ông ngồi bệt xuống đất.

Vì căng thẳng và sợ hãi, người đàn ông run rẩy không ngừng.

“Anh bạn, tôi thực sự không quen cậu. Cậu muốn nói gì mà không thể nói ở ngoài?”

Giang Thanh khoanh tay, lười biếng dựa vào tường lạnh, lơ đễnh nhìn xuống.

“Tôi nhận ra anh. Ngày 5 tháng 12 năm ngoái, ngày 21 tháng 2 năm nay, ngày 6 tháng 3, ngày 28 tháng 3, ngày 17 tháng 5, ngày 9 tháng 7, ngươi đã làm gì ở trung tâm tắm rửa Nam Hà, ngươi rõ ràng biết.”

“Nếu anh không muốn vợ ngươi và bạn bè biết chuyện này, thì lo mà quản mẹ anh. Nếu tôi lại nghe mẹ ngươi nói bậy bên ngoài, đừng trách tôi.”

“Chỉ có một cơ hội, anh nên nắm chắc.”

Cơ hội gì? Nắm cái gì?

Tổ trưởng Giang chỉ thuận miệng nói, mong đối phương sẽ quản lý mẹ mình.

Nếu không quản được, với tần suất đi tìm gái của người này, vợ hắn mà biết thì gia đình hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Đây sẽ là đề tài bàn tán lớn, và gậy ông đập lưng ông sẽ là kết cục hợp lý.

Giải quyết xong đối tượng đầu tiên, Giang Thanh nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục giải quyết đối tượng thứ hai. Phương pháp vẫn như cũ: đe dọa và cảnh cáo.

Đến 10 giờ tối, Giang Thanh gặp đối tượng cuối cùng. Đối phương cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, và có hình xăm dữ tợn trên tay.

Nhìn thấy Giang Thanh tiến đến, người đàn ông cảnh giác hỏi: “Làm gì? Muốn gây sự à?”

Giang Thanh không cao bằng đối phương, nhưng khí chất kiêu ngạo và càn quấy của cậu khiến người ta cảm thấy hắn còn dữ tợn hơn.

“Tìm mày là vì mẹ mày, miệng bà ta không sạch sẽ.”

Người đàn ông có tính nóng nảy, nghe thấy lời này liền tức giận, gân xanh nổi lên trên tay, cả người sẵn sàng bùng nổ.

“Tiểu tử thúi! Ai cho mày lá gan dám nói vậy về mẹ tao? Muốn chết sao?”

Giang Thanh cười khẩy, khuôn mặt điển trai trở nên âm u và đáng sợ.

“Mày muốn đánh ông ngoại mày à? Mày tự tin quá đấy.”

Người đàn ông nghe thấy thanh niên trước mặt tự xưng là ông ngoại, còn khıêυ khí©h như vậy, quả thực là muốn nhảy Disco trên mồ tổ tiên cậu.

Hắn lập tức nổi giận và tung nắm đấm về phía Giang Thanh. Nhưng Giang Thanh né được và nắm chặt tay đối phương, khiến hắn cảm giác như xương tay bị nghiền nát.

“Đánh người à? Vậy chúng ta đổi chỗ khác, đây là khu vực công cộng, không tốt đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »