Chương 38

Sự việc diễn ra như sau: Vai chính Lục Cảnh Kỳ và tiểu thanh mai Mạnh Phồn trở về nước vào tháng mười.

Mạnh Phồn đã yêu thầm Lục Cảnh Kỳ suốt mười năm.

Cô ta ra nước ngoài du học để trở nên ưu tú hơn, xứng đáng với người mình thích.

Nhưng khi trở về, cô mới biết Lục Cảnh Kỳ thích nam nhân và đang có mối quan hệ mập mờ với con trai nhà họ Nguyễn.

Trong mắt Mạnh Phồn, người như Nguyễn Thư không xứng đáng đứng bên cạnh Lục Cảnh Kỳ.

Thực tế chứng minh, suy nghĩ của cô không sai.

Chỉ cần vài câu châm ngòi, Nguyễn Thư liền sinh nghi ngờ về Lục Cảnh Kỳ.

Thậm chí, Nguyễn Thư còn làm gián đoạn công việc của Lục Cảnh Kỳ, suýt gây tổn thất không nhỏ cho Lục thị.

Hai người trở nên căng thẳng.

Nguyễn Thư thì khó chịu và đau lòng, còn Lục Cảnh Kỳ thì không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy mệt mỏi vì công việc.

Tại tiệc cưới, Mạnh Phồn làm bạn nữ của Lục Cảnh Kỳ, cùng xuất hiện trước mặt mọi người.

Nguyễn Thư đi cùng cha mẹ, còn trúc mã Khương Đảo thì luôn ở bên cạnh, làm cậu vui vẻ.

Lục Cảnh Kỳ nhìn thấy Nguyễn Thư đứng cùng Khương Đảo, trong lòng nén giận.

Lúc này, hắn đang nói chuyện với những người khác.

Đối phương nhìn thấy Mạnh Phồn quyến rũ, liền cười hỏi có phải là bạn gái không.

Lục Cảnh Kỳ trong cơn giận dữ đã không phủ nhận.

Mạnh Phồn cười mà không nói, khi Lục Cảnh Kỳ và Nguyễn Thư gặp thoáng qua nhau, cô cố ý đùa giỡn một câu.

“Ai là bạn gái của anh? Anh còn như vậy, người ta hiểu nhầm thì sao.”

Lục Cảnh Kỳ muốn kí©h thí©ɧ Nguyễn Thư một chút, nhưng vẫn giữ im lặng và chịu đựng.

Nguyễn Thư đã buồn sẵn, nghe những lời này càng thêm khó chịu, tiếp tục uống rượu suốt tiệc cưới.

Khương Đảo nhận thấy Lục Cảnh Kỳ luôn nhìn về phía này, nên cố ý tiến lại gần và đưa Nguyễn Thư say xỉn vào toilet.

Bề ngoài là dẫn hắn đi rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng thực tế, hắn vào toilet liền ôm Nguyễn Thư ngồi lên bồn rửa tay.

Khương Đảo thấy Lục Cảnh Kỳ đi theo sau, cố ý nói: “Tiểu Thư, buổi tối cùng ta ở chung một phòng được không?”

Nguyễn Thư uống say, tỏ ra mềm yếu, không hiểu đối phương đang nói gì.

Khương Đảo giúp cậu xoa mặt, nửa ôm nửa kéo người về tiệc rượu.

Lục Cảnh Kỳ tức giận đến sắc mặt xanh mét, trở về, một ly tiếp một ly chuốc rượu, đến khi say bất tỉnh.

Mạnh Phồn không bỏ lỡ cơ hội này.

Cô đã sắp xếp một người bảo tiêu vào phòng Lục Cảnh Kỳ, làm cho giường trông lộn xộn và thêm vài giọt máu trên khăn trải giường trắng.

Người phục vụ đỡ Lục Cảnh Kỳ vào phòng, sau đó bảo tiêu tiếp nhận, đặt hắn lên giường rồi rời đi.

Mạnh Phồn cởϊ qυầи áo Lục Cảnh Kỳ, còn cô thì chê giường bẩn.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, cô mới cởi sạch quần áo, tạo vài dấu vết nhìn rất đáng thương trên người.

Diễn xuất này thật sự quá thật.

Lục Cảnh Kỳ tỉnh lại, nghĩ rằng anh và Mạnh Phồn đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy hối tiếc và tức giận.

Nguyễn Thư, khi tiệc cưới gần kết thúc, lại tỉnh táo.

Cậu còn thấy cảnh Mạnh Phồn và Lục Cảnh Kỳ vào phòng cùng nhau.

Cậu đứng ngoài đợi một giờ, không thấy ai ra.

Lúc này, cậu gặp Triều Dục chuẩn bị về phòng, với ý định trả thù, cùng cậu vào phòng, cởi sạch quần áo hiến thân.

Triều Dục thích Nguyễn Thư, nhưng thấy cậu có điều gì đó không đúng, nên không làm gì cả, còn nhường giường phòng ngủ chính cho cậu , tự mình ngủ ở gian ngoài.

Ngày hôm sau buổi sáng, hai bên cứ như vậy nghênh diện đυ.ng phải, cẩu huyết hiểu lầm xối đầy đất.

Giang Thanh: “……”

Thật là không phục là không được.

Để giải quyết đoạn cốt truyện này, tổ trưởng Giang đã đến Giang Nam xuân thủy vài ngày trước làm nhân viên tạm thời.

Trưởng ban thấy hắn đẹp trai, cao lớn và đĩnh đạc lại còn là sinh viên đại học, nên đã mời hắn đến giúp đỡ vào thứ bảy.

Khách sạn thường tuyển dụng nhân viên tạm thời cho các tiệc cưới hay yến hội lớn.

Với những điều kiện bên ngoài ưu tú, ai lại không muốn sử dụng.

Tiệc cưới bắt đầu vào buổi chiều, Giang Thanh luôn hỗ trợ, chạy qua lại giữa bếp và yến hội, bận rộn suốt.

Khi hôn lễ bắt đầu, người phục vụ đi qua lại để dọn đồ ăn.

Giang Thanh không e ngại gì, vì trong số những người này, chỉ có một chút quen biết với Triều Dục, đối phương sẽ không để ý cậu xuất hiện ở khách sạn.

Khi cậu quét mắt qua yến hội, tìm kiếm hình bóng của Nguyễn Thư và Lục Cảnh Kỳ, một khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.

Triều Yến mặc một bộ vest đen ngắn gọn, tóc mềm mại rủ xuống trên làn da trắng như tuyết.

Sự tương phản giữa đen và trắng tạo ra một cảm giác cuốn hút đặc biệt.

Giang Thanh liếc mắt nhìn, cảm thấy đối phương như tuyết trắng, trong suốt, là một loại thanh nhiên lãnh dục như ánh trăng.

Bộ đồ đen như màn đêm bao phủ ánh trăng, mê hoặc người khác muốn phá vỡ và xâm chiếm.

Trên người Triều Yến duy nhất có sắc màu khác là đôi môi đỏ thắm, giống như một đóa hoa hồng nở rộ giữa đêm trăng.

Tại sao hắn lại ở đây?

Giang Thanh không khỏi nghi hoặc, cốt truyện cũng không nhắc tới Triều Yến.

Hay là nói đêm nay mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

Cho nên Triều Yến không xứng xuất hiện trong cốt truyện, thậm chí tên cũng không xứng được nhắc tới.

Giang Thanh hiện tại có chút sợ Triều Yến, sợ bị hắn nhìn thấy mình ở đây, không chừng sẽ gây rắc rối.

Nên tránh đi thì hơn.

Giang Thanh lập tức rời khỏi khu vực này, tiến về bàn ăn khác.

Trong quá trình đó, hắn tìm thấy Nguyễn Thư và Lục Cảnh Kỳ, hai người không xa nhau lắm, cách nhau hai bàn.

Nguyễn Thư ngồi giữa hai người, bên trái và bên phải là người nhà của cậu cùng Khương Đảo.

Lục Cảnh Kỳ ngồi cạnh một phụ nữ mặc váy đỏ rực rỡ, chính là Mạnh Phồn.

Giang Thanh nhìn về phía người bạn thuở nhỏ, rồi lại nhìn sang người bạn thanh mai trúc mã, thầm nghĩ hai người này thực sự rất giống nhau, đều có tâm cơ và thủ đoạn, cũng rất biết cách xử lý tình huống.

Trong hội trường, ánh sáng hơi mờ, Triều Yến ngồi lãnh đạm, người bên cạnh thỉnh thoảng bắt chuyện với hắn.

Triều Dục thấy hắn im lặng, khuôn mặt mang vẻ lười biếng, nhẹ nhàng hỏi: “Ai chọc em trai của ta không vui a?”

Triều Yến không thèm nhìn Triều Dục, ngón tay dài trắng nõn xoa chén rượu champagne: “Không ai chọc em cả.”

Triều Dục ngay lập tức hiểu, cầm lấy chén rượu trước mặt mình, chậm rãi uống một ngụm.

“Là Tiểu Giang phải không?”

Nghe đến chữ "Giang", Triều Yến đột nhiên cảm thấy lý trí của mình bị bao phủ bởi một làn sóng cảm xúc, ánh mắt vốn bình tĩnh trở nên lạnh lùng.

“Cậu ta không chọc em...”

Chỉ là không để ý tới hắn.

Nam nhân hơi hơi liếc mắt, trong khoảnh khắc lơ đãng, hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.

Giang Thanh?

Cậu sao lại ở đây?

Đó là bộ đồng phục phục vụ, cậu làm việc ở đây sao?

Triều Yến lấy di động ra, gửi cho đối phương một tin nhắn WeChat: Cậu hiện tại ở đâu?

Sau khi phục vụ đồ ăn xong, dù bận rộn cả ngày nhưng Giang Thanh không cảm thấy mệt.

Tiệc cưới đang diễn ra, trước khi kết thúc, họ có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Tuy nhiên, Giang Thanh không có thời gian nghỉ ngơi.

Khương Đảo dẫn Nguyễn Thư đi toilet trước, hắn đi vào trước, đặt bút ghi âm ở bồn rửa tay.

Ở cuối hành lang đợi hai mươi phút.

Xác định họ lần lượt rời khỏi toilet, Giang Thanh quay lại thu hồi bút ghi âm.

11 giờ, tiệc cưới gần kết thúc.

Giang Thanh cố ý tiếp cận Lục Cảnh Kỳ, và ngay khi Mạnh Phồn nhìn thấy, cô lập tức kêu lên.

Khi Giang Thanh tiến gần hơn, Mạnh Phồn ngay lập tức sững sờ.

Diện mạo của Giang Thanh còn cứng rắn và điển trai hơn Lục Cảnh Kỳ, với các đường nét rõ ràng trên khuôn mặt.

Đôi mắt sắc bén như mãnh thú, mang đậm vẻ hoang dại, khiến các cô gái đỏ mặt ngay lập tức.