Chương 9

Không khí xung quanh lắng lại trong chốc lát, rồi người dẫn đầu trong nhóm bước lên trước, dùng gậy bóng chày gõ nhẹ vào chiếc xe đạp điện của Giang Thanh, giọng điệu đầy đe dọa.

"Nhóc con, đừng có mà giả vờ! Đổi chỗ cái gì chứ? Tao thấy mày định bỏ chạy thì có!"

Giang Thanh liếc nhìn gậy bóng chày dính máu, khuôn mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và sắc bén.

【008, nhớ kỹ nhé, bọn chúng còn nợ ta hai mươi đồng. Tính cho ta lãi suất 100% mỗi giây.】

008 chưa từng gặp thuật toán nào lạ lùng như vậy, số liệu trong đầu nó dường như đơ trong một giây.

Lãi suất 100% mỗi giây? So với lãi suất vay nặng lãi thì tính toán của ký chủ này quả thực quá đỗi hoang đường!

Tuy nhiên, hệ thống vẫn ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu.

Giang Thanh khóa xe lại, cất điện thoại vào cặp sách, giọng khàn khàn nói: "Đi sang bên kia được không?"

Ba chiếc xe đã vây kín lấy cậu, chẳng còn chỗ để mà thoát thân.

Người dẫn đầu suy nghĩ một lát, dù tên nhóc này có ý định chạy trốn thì bọn họ nhiều người như vậy, cũng không có cơ hội.

"Đi."

Khu vực gần làng đại học đang trong quá trình xây dựng, hai bên đường khá vắng vẻ, nửa ngày đều không thấy được một bóng người đi đường.

Đám người này vây quanh Giang Thanh, không nói lời thừa thãi, liền bắt đầu ra tay.

Giang Thanh có chút thích phong cách hành động của đám người này, không nói nhiều, đánh là đánh ngay, thật không tệ.

Gậy bóng chày quét qua với lực mạnh, nhưng Giang Thanh nhanh như chớp né sang một bên, bắt lấy tay người dẫn đầu và nện mạnh vào cánh tay đối phương.

Người dẫn đầu kêu lên một tiếng đau đớn, bị Giang Thanh giật phăng cây gậy bóng chày.

Bàn tay cứng rắn nắm lấy cây gậy đen trắng, Giang Thanh ngay lập tức tặng cho người gần nhất một cú đập mạnh, khiến đối phương miệng mũi phun máu.

Cậu đồng thời tung một cú đá vào ngực người khác, sức bật mạnh mẽ làm người đó bay xa mấy mét.

Nhóm người này ban đầu nghĩ rằng Giang Thanh chỉ là một sinh viên, dù có xuất thân từ học viện thể dục với thể chất cường tráng, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường, không thể nào so được với những kẻ từng trải như họ.

Nhưng vì tiền, họ vẫn không dám chủ quan, đến mười ba người cùng xông lên.

Ai ngờ đối phương lại là một con chó điên!

Giang Thanh giống như một con thú hoang dã, đã chịu công kích, hắn không chỉ không dừng lại mà ngược lại càng trở nên cuồng loạn và dữ tợn hơn, khiến người khác phải rùng mình.

Sau khi đánh bại kẻ cuối cùng, Giang Thanh mới dừng tay, đứng lên và cúi nhìn đám người trước mặt.

Ánh đèn đường nhạt nhòa trong đêm hè nóng nực chiếu lên khuôn mặt sắc bén của nam nhân, tạo nên một vẻ đẹp hoang dã, đầy dã tính và khó thuần phục.

"Làm chậm trễ thời gian của các ngươi rồi, thật là ngại ."

Giọng điệu đầy thách thức của thanh niên vang lên, hắn hơi lạnh lùng hỏi hệ thống: 【Bọn họ còn nợ ta bao nhiêu?】

Hệ thống cũng có chút bị dọa, không dám lộn xộn, ngoan ngoãn trả lời: 【Từ lúc ngài bắt đầu tính giờ, đã qua 38 giây, lãi suất 100% mỗi phút cộng thêm hai mươi đồng, tổng cộng bọn họ nợ ngài 3980 đồng.】

Giang Thanh lập tức bước đến trước mặt người dẫn đầu, trực tiếp liền đem nam nhân gần 100 ký xách lên.

"Các ngươi nợ ta 3980 đồng tiền gửi xe, nhanh lên, đưa tiền."

Người dẫn đầu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đầu óc vẫn còn ong ong, nhìn gần khuôn mặt đầy sát khí của thanh niên, tim hắn đập thình thịch, suýt nữa thì bất tỉnh.

Đây mà là sinh viên à? Quả thực là một con chó điên!

Hắn không dám nói không, run rẩy móc điện thoại ra, giọng run run nói: "Trên người... trên người không có tiền, tôi... tôi sẽ chuyển khoản cho cậu..."

Giang Thanh nhận tiền xong, liền đem người đàn ông ném mạnh xuống đất, theo phản xạ mà kêu lên đau đớn.

Giang Thanh sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Phương.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói ôn hòa vang lên: “Giang tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Giang Thanh cố ý hạ thấp giọng, giọng điệu có chút khẩn trương: “Phương trợ lý, tôi vừa từ bệnh viện về, đột nhiên có một đám người chặn xe tôi lại, nói muốn chặt đứt hai tay và một chân của tôi. Tôi đã phải rất vất vả mới thoát ra được."

Hắn tiếp tục với giọng lo lắng: "Họ không tìm thấy tôi, nhưng nếu họ đến trường tôi gây rối thì sao? Tôi có thể bị đuổi học không? Phải làm sao bây giờ? Phương trợ lý, tôi phải làm gì bây giờ? Còn ba mẹ tôi, họ sẽ không đến bệnh viện quậy phá chứ?”

Những kẻ vừa bị Giang Thanh đánh cho không đứng dậy nổi: “...”

Tên này làm sao vậy? Vừa rồi còn dữ dằn như chó điên cơ mà?

Phương trợ lý không ngờ rằng Giang Thanh lại gặp phải tình huống như vậy, giọng có chút lo lắng: “Cậu đang ở đâu? Cậu có ổn không? Có bao nhiêu người tấn công cậu? Tôi sẽ lập tức phái người tới đón cậu, cậu gửi định vị cho tôi qua WeChat nhé.”

Giang Thanh xác thật không tầm thường, nhưng đối phương người đông thế mạnh, lại toàn những kẻ từng trải qua máu me, còn có người mang theo đao đã rạch trên tay hắn một miệng vết .

Sau khi gửi định vị, hắn cúp máy và lạnh lùng liếc nhìn đám người kia. “Còn chưa cút à? Nếu muốn chết ở đây, tao sẵn sàng giúp một tay.”

Những kẻ nằm trên mặt đất thực sự có chút sợ Giang Thanh. Dù chúng có gan to bằng trời, nhưng vẫn muốn giữ mạng a. Tên này vừa điên cuồng vừa không sợ chết, 100 vạn kia chắc chắn không dễ mà kiếm.

Khi khu vực đó chỉ còn lại một mình Giang Thanh, hắn nghĩ rằng mình tai bay vạ gió, tất cả là do Triều Yến, người đó phải chịu trách nhiệm.

Nhưng mà, hắn hiện tại còn khá tiêu sái, không có vẻ gì là bị bắt nạt đến thê thảm. Đúng là cần phải diễn một chút.

Hắn đầu tiên là cởi giày, rồi dùng áo che đi vết bẩn, giả bộ như bị người khác đạp thảm.

Sau đó, hắn dùng tay bôi máu và bụi lên quần áo, xong xuôi, trông hắn hoàn toàn giống như vừa trải qua một trận đánh đập tàn khốc.

Khoảng một giờ sau, vài chiếc xe dừng lại bên đường. Chiếc siêu xe dẫn đầu bước xuống một người đàn ông đeo kính, chính là trợ lý Phương của Triều Yến.

Anh ta tiến tới, nhìn thấy thanh niên ngồi bên đường, người đầy vết bẩn và trên cánh tay có một vết thương dài khoảng sáu, bảy centimet. Trên mặt đất là một vũng máu đã khô đen.

"Cậu còn ổn không? Ngoài cánh tay ra, có chỗ nào khác bị thương không?"

Giang Thanh không nói gì.

Phương trợ lý thấy Giang Thanh không đáp, liền cho rằng cậu thanh niên này đã bị dọa sợ. Dù sao thì, mới vào đại học chưa đầy một năm, bị một đám xã hội đen vây quanh, lại còn đe dọa đánh gãy tay chân, chắc chắn là rất kinh hoàng.

Giang Thanh có thể thoát nạn và vẫn còn đủ tay chân đã được coi là may mắn rồi.

Phương trợ lý bảo vệ sĩ đỡ thanh niên dậy, rồi anh ta bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Giang Thanh: “Giang tiên sinh, tôi đã báo chuyện này cho Triều tổng. Anh ấy cũng đang đến đây, cậu đừng lo lắng.”

Giang Thanh bên ngoài trông như một cậu bé đáng thương bị bắt nạt, nhưng thực tế trong lòng lại đang cười muốn. Triều Yến vẫn còn có chút lương tâm, tự mình tới đây.

Khi cửa xe mở ra, Giang Thanh thấy cảnh tượng bên trong, cổ họng như nghẹn lại.

Ánh sáng nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của người đàn ông. Từ đường nét khuôn mặt rõ ràng, đến đôi tay với làn da mềm mại, tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ lạnh lùng như một viên ngọc hoàn mỹ, giống như một bức tượng ngọc tinh xảo không tì vết.

Giang Thanh cảm thấy mình thật đúng là một cầm thú.

Lúc này, Triều Yến với vẻ lạnh lùng, như ánh trăng trong trẻo treo cao trên bầu trời, toát lên vẻ đẹp thanh tịnh và u tĩnh.

Còn hắn thì sao, cả người đầy bụi bặm và vết máu chồng chất, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, dơ bẩn và nhếch nhác.

Nhưng hắn lại rất muốn dùng chính sự dơ bẩn này để kéo đóa sen thanh khiết trước mắt, để lại những vết nhơ khó phai trên người Triều Yến.

Những dấu vết của hắn.