Quyển 1 - Chương 2: Tiểu tam tâm cơ

Sau khi vào cửa, Vương Thanh Hoà bên ngoài luôn tỏ ra co rúm người lại trước chính thất trông rất rụt rè và vô hại. Nhưng những gì cô ta nghĩ trong lòng là làm thế nào để gϊếŧ người vợ này và để anh họ của mang cô ta lên làm chính thất.

Cơ hội đến rất nhanh chóng.

Trong chuyến đi tuần phía nam của Tiêu Nhiên với Thánh Thượng , Vương Thanh Hoà đã lộ nguyên hình và đầu độc vợ cả đến chết. Bố cáo ra ngoài là cô bị bệnh mà chết rồi nhanh chóng hạ táng.

Vì vậy, những gì Tiêu Nhiên nhìn thấy sau khi trở về phủ thự chỉ còn mỗi linh vị của vợ anh ta.

Và Vương Thanh Hoà vẫn đang suy nghĩ về vị trí của chính thất và đã đề cập đến nó nhiều lần một cách công khai và gợi nhắc.

Nhưng mặc dù Tiêu Nhiên không yêu vợ anh ta, nhưng dù sao hai người đã ngày đêm ở bên nhau nhiều năm như vậy ngay cả khi anh ta không có tình yêu cô, thì anh ta vẫn có tình cảm nảy sinh. Một câu giữ chữ đạo nghĩa trong ba năm của anh ta khiến cho Vương Thanh Hoà phải im lặng cho đến khi Tần Vãn đến.

Thân phận lần này của Tần Vẫn là con gái độc nhất của phủ Tần công, cũng là quận chúa nhất phẩm duy nhất có thái ấp ở Trần quốc.

Cha cô là hiền đệ kết nghĩa với thánh thượng, mẹ là muội ruột, anh trai là Tần Vương phủ trưởng tử được phong làm thế tử. Trong cung và ngoài cung đều rất yêu thích cô gái nhỏ thanh tú này, có thể nói cô bé đã lớn lên với rất nhiều tình cảm yêu thương.

Có lẽ vì không chịu được sự chúc phúc quá mức nên cô gái trẻ không bao giờ tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Và người thức dậy trở thành kẻ săn mồi Tần Vãn.

Tần Vãn nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi thở dài, nguyên thân đúng là tiểu cô nương được hoàng thất sủng ái. Tất cả đồ nội thất bằng gỗ lê, thậm chí cả cách trang trí rèm treo đều giống như những viên ngọc trai cỡ cái bát.

“Tiểu thư, cô dậy rồi à?” Cô gái mặt tròn mặc váy xanh ngọc lục bảo kéo khăn che mặt nhẹ nhàng hỏi.

Tần Vãn nhìn khuôn mặt của cô gái, bởi vì cô kế thừa ký ức của nguyên thân, nên biết đây là đại tỳ nữ Bích Châu của mình. Gật gật đầu, cô đứng dậy hỏi: "Mẹ ta đâu?"

Không đợi Bích Châu trả lời, cô đã nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào và yêu thương: "Vãn nhi con dạy rồi à?"

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy dài màu tím đi vào, lấy chiếc khăn tay mềm mại từ tay người hầu bên cạnh, nhẹ nhàng lau khuôn mặt xinh đẹp cho con gái mình.

Tần Vãn nghĩ về tính cách của nguyên thân, cô ấy ngạo mạn trước mặt người ngoài, nhưng lại mềm mại và dễ thương trước mặt người nhà. Sau khi tìm được định vị tính cách cô trực tiếp dựa vào người mẹ làm nũng nói: “Mẹ thật tốt…”

Tần Quốc Công vợ là Trần thị, Trần Quốc Đức Ngọc công chúa Tần mẫu không chịu nổi con gái mình làm nũng, nhéo nhéo chóp mũi của cô hỏi: "Lại muốn ra ngoài chơi sao?"

Tần Vãn gật đầu, lại lắc đầu. "Con nhớ hoàng đế cữu cữu..."

Trần phu nhân cười: “Con có phải nghe nói cữu cữu con sắp đi tuần, con muốn đi cùng phải không?”

Tần Vãn nhăn mũi: "Dạ ba năm trước con đã bỏ lỡ chuyến tuần tra, lần này nhất định phải đi. Mẹ..." Cô vừa nói vừa lắc ống tay áo của Trần thị.

Mẹ cô lắc đầu bất lực và nói với Tần Vãn, "Được, được, nhưng điều đó phụ thuộc vào việc cữu cữu hoàng đế của con có đồng ý hay không."