Quyển 1 - Chương 3: Kẻ hám tiền kiêu ngạo

Ánh mắt và cuộc trò chuyện của chàng trai quay lại với Ngu Tảo, “Giờ còn sớm, cậu muốn uống gì không? Muốn uống gì tôi gọi cho cũng được.”

Chàng trai cũng đã nghe nói về tin đồn Ngu Tảo thích người giàu, lúc này anh ta có ý định với Ngu Tảo, đương nhiên muốn tìm cơ hội để thể hiện tài lực.

Đôi mắt Ngu Tảo lóe lên những tia sáng, quả nhiên, chiêu này rất hiệu quả với Ngu Tảo. Anh ta thêm một câu, “Gọi cho cậu mấy chai rượu Hennessy nhé?”

“Thật không?”

Ngu Tảo, người vừa rồi còn lạnh mặt, giờ khóe mắt cong lên đáng yêu, không khách sáo chút nào: “Học trưởng, sao anh tốt với tôi thế! Cảm ơn nhiều nha!”

Cậu cười đến nỗi đôi mắt cong cong, ngũ quan xinh đẹp theo nụ cười mà giãn ra, có một vẻ đẹp giữa trong sáng và rực rỡ.

Trái tim chàng trai trẻ đập thình thịch, giơ tay gọi nhân viên tiếp thị, lấy tên của Ngu Tảo để mua mười bộ rượu vang đen Ace of Spades giá 88.88 tệ, thao tác quẹt thẻ hoàn thành liền một mạch..

Sau khi thanh toán xong, anh nhìn Ngu Tảo với khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lắp bắp nói: "Cậu... cậu còn có răng nanh và lúm đồng tiền nữa."

"Có à?" Ngu Tảo tất nhiên biết mình có, nhưng cậu giả vờ không biết, khuôn mặt trong sáng ngọt ngào nở nụ cười ngây thơ, cố tình để lộ răng nanh, lại gần chàng trai để anh ta nhìn rõ hơn: “Là như thế này sao?"

Chàng trai như ngừng thở.

Nhưng, Ngu Tảo nhanh chóng rời đi, cậu luôn nhớ vai diễn của mình là một kẻ hám lợi hư vinh, chụp ảnh với rượu vang đen Ace of Spades trên bàn đăng lên mạng xã hội để khoe khoang, kèm theo định vị quán bar, hoàn hảo.

Cậu cũng không quên nghiêng đầu, đôi lông mi cong vυ"t lay động: "Giang Thải bao giờ đến vậy?"

Chàng trai hơi thất vọng, nhưng vẫn giơ điện thoại lên với Ngu Tảo: "Tôi và Giang học đệ quan hệ bình thường, nhưng tôi có thể hỏi bạn bè của anh ấy. Ngu Tảo, cậu muốn ăn gì uống gì cứ gọi, học trưởng mời."

Sở Hi ở bên cạnh, thấy tất cả.

Không lâu trước, Ngu Tảo còn nói muốn yêu đương với anh, giờ lại trêu đùa với người khác trước mặt anh. Và người đàn ông ngu ngốc đó như một con bò tót, vì vài câu ngọt ngào hời hợt của Ngu Tảo mà bị mê hoặc, tự nguyện làm máy ATM miễn phí.

Sở Hi nghe Ngu Tảo liên tục hỏi về Giang Thải.

Khóe miệng anh nhếch lên vẻ giễu cợt.

Không có gì lạ.

Không có gì lạ khi Ngu Tảo thời gian này không tìm đến anh.

Hóa ra, đã có mục tiêu mới.

......

"Hắn thực sự dám đến à."

"Sự quan tâm của Ngu Tảo với Giang Thải ai cũng biết mà? Anh đi đâu hắn cũng theo đó... Tôi bảo anh hôm nay sinh nhật sẽ uống nhiều rượu, hắn nói hắn uống giỏi có thể uống giúp anh." Thanh niên tóc nhuộm xám bạc cười cợt, bắt chước thần thái và giọng điệu của Ngu Tảo lúc đó: “Chỉ cần Giang học đệ vui, cái gì tôi cũng sẵn sàng làm."

Nửa người Giang Thải ẩn trong bóng tối, nơi ánh sáng chiếu tới, một bàn tay to chơi với chiếc bật lửa, phát ra âm thanh "tách" giòn tan.

Ngọn lửa màu cam lập lòe, chiếu sáng hàng khuyên tai trên vành tai anh.

Giang Thải vốn không thích những buổi tiệc tùng như thế này, nhưng bạn bè lại cố ý tổ chức tiệc trưởng thành cho anh, để chia tay thời niên thiếu. Khi có đông người, dễ xảy ra lộn xộn, càng dễ có những người không ra gì.

Đối diện với sự trêu chọc của bạn bè, anh có chút khó chịu.

"Cút. Tôi không thích nam..." Giang Thải lười biếng ngẩng đầu, tim đập mạnh.

Ngu Tảo ở khu ghế lô phía trước đột nhiên quay đầu, từ góc nhìn của họ, giống như đang nhìn về phía này.

Họ nhanh chóng nhận ra, Ngu Tảo không nhìn họ, mà là nhìn người đàn ông bên cạnh.

Dưới ánh đèn, họ có thể nhìn rõ khuôn mặt của Ngu Tảo.

Không khí dường như đông cứng lại trong giây lát, có người thấp giọng chửi thề: "Ngu Tảo trông như thế à?"

Sao lại... trông trong sáng thế.

"Các cậu chắc chắn không nhầm người chứ? Hắn thật không phải cô em gái xinh đẹp mà các cậu gọi tới à?"

......

0926: 【Có cốt truyện mới.】

【Cốt truyện gốc: Cậu ngồi chờ ở ghế lô lâu lắm rồi, vẫn không thấy Giang Thải, dần mất kiên nhẫn, trút giận lên Sở Hi.】

【Cậu bắt Sở Hi uống rượu, Sở Hi không uống, cậu chuẩn bị ép. Giang Thải tình cờ thấy cảnh này, bị vẻ kiên cường và nhẫn nhịn của Sở Hi thu hút, tiến tới giúp đỡ.】

【Trong quán bar xa hoa trụy lạc, họ gieo mầm tình yêu trong sáng.】

Tốt rồi, lại đến lúc làm kẻ ác.

Ngu Tảo háo hức thử, nhưng nhìn thấy thân hình rõ ràng lớn hơn mình một cỡ của Sở Hi, bắt đầu chùn bước.

Ngu Tảo không yên tâm: "Tôi thực sự có thể chứ? Anh ấy... anh ấy sẽ không đánh tôi chứ?"

【Không, chỉ có cậu đánh Sở Hi thôi.】 0926 giọng máy móc vang lên, 【Sở Hi từ nhỏ đã được bố mẹ nuôi dạy rất tốt, lịch sự và có học thức. Dù cậu tát anh ấy, anh ấy cũng chỉ báo cảnh sát, không đánh lại. Nhưng —】