Chương 3.2

Giữa hè trong không khí bay ra mùi của một loại bánh nướng, Kỳ Niệm ngồi ở trong xe chậm chạp không muốn mở cửa xe, trên gương mặt xinh đẹp rất kháng cự.

Đại Hùng nhìn về phái sau, “Tiểu thiếu gia, không muốn đi thì đừng đi, nếu cậu muốn đánh Thẩm Kí Bạch, tôi đều ủng hộ cậu.”

Kỳ Niệm chậm rãi nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, lại nhìn sang ghế phụ, khóe môi kéo lên một chút như cười như không cười.

Năm giây sau, cửa xe được mở ra, một cái ô lớn bên ngoài cửa xe được rút ra, Kỳ Niệm lúc này mới giật mình, không tình nguyện đặt chân xuống.

Cái dù khá to che khuất ánh mặt trời chiếu xuống thái dương.

Thuốc khử trùng bên trong bệnh viện rất nặng, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo khác với bên ngoài, loại thời tiết trong đây cũng coi như là thoải mái.

“Ký chủ, đã phát hiện Lục Kình đã đến bệnh viện rồi.”

Bước chân của Kỳ Niệm không dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, trên người mặc một cái áo phông đơn giản cùng với quần jean sáng màu, là bộ trang phục ném vào trong đám người rất khó tìm ra, nhưng cố tình gương mặt kia lại quá mức câu nhân, làm người qua đường khó rời mắt.

Đứng trước cửa phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, Kỳ Niệm cau mày nói, “Gõ cửa.”

Bệnh viện ở nơi này, hắn không thích tới nhất, nhiều bệnh muốn chết.

Nhị Báo chỉ huy Đại Hùng, “Đại Hùng, tiểu thiếu gia kêu ngươi gõ cửa.”

Đại Hùng gật gật đầu, liền giơ tay gõ cửa.

“Ai đem người đánh đến nằm viện, người đó gõ.”

Đại Hùng nghe vậy lập tức lui về phía sau Kỳ Niệm, cao lớn cường tráng giống như núi.

Nhị Báo có chút chột dạ, hình xăm trên cổ làm hắn xấu hổ, lẩm bẩm một câu, “Tôi thực sự không biết hắn ta sẽ bị đánh đến nỗi vào viện khi bị đá một cước đâu.”

Kỳ Niệm không nói chuyện, nhưng trong lòng rất đồng tình với câu nói của Nhị Báo.

Đổi lại là người khác đá thì không có chuyện này xảy ra, nhưng Thẩm Kí Bạch thì khác, đó là nam chủ biết chịu đựng, thân thể quý giá, nếu không bị thương như vậy thì làm sao có thể khiến Lục Kình đau lòng, sau đó hạ quyết tâm thoái hôn với nguyên chủ chứ.

Nhị Báo nhìn Kỳ Niệm một cái, không tình nguyện đi gõ cửa, bộ dáng rất là lễ phép, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng có ý tưởng muốn một chân đá văng cửa.

“Mời vào.”

Giọng nói trong trẻo như làm nước mát giữa ngày hè.

Kỳ Niệm hơi nhướng mi, đối với hắn loại thanh khống này của Thẩm Kí Bạch như là một thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng tựa như lông chim đi vào tai, rất ngứa, nhưng cũng rất thoải mái.

Khi cửa được mở ra, Thẩm Kí Bạch gấp quyển sách trong tay lại ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy ba người giống hôm qua, gương mặt lạnh lùng có nhiều thêm chút hứng thú, “Hóa ra là tiểu thiếu gia.”

Trong giọng nói có chút đùa giỡn, nhưng nghe không ra ác ý, cũng không chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.

Kỳ Niệm chậm rãi bước đi đến mép giường, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia nhìn Thẩm Kí Bạch, bóng dáng phản chiếu trong đôi mắt hắc diệu thạch(?)

Kỳ Niệm không đáp lời, chỉ là đối với Đại Hùng cùng Nhị Báo phẩy tay.

“Thẩm tiên sinh, rất xin lỗi!”

Hai thanh âm cao chỉ một thoáng qua tràn ngập trong phòng bệnh, dường như còn có tiếng vọng lại, tuy là bình tĩnh như Thẩm Kí Bạch đều giật mình một chút, hắn chớp chớp mắt, sắc mặt phức tạp nhìn lên Kỳ Niệm một cái.

“Được rồi.” Kỳ Niệm ồn ào đến đau đầu, đôi môi anh đào hơi mím lại, “Các ngươi trước đi ra ngoài chờ ta.”

Đại Hùng gật đầu muốn đi, nhưng ánh mắt Nhị Báo không đồng tình mà nhìn Kỳ Niệm, “Tiểu thiếu gia, ngươi đã quên hôm qua……”

Kỳ Niệm liếc xéo Nhị Báo, cảm xúc trong ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Đi thôi.” Đại Hùng lôi Nhị Báo ra ngoài, tự cho là tiếng cảu mình rất nhỏ, “Phải để cửa hở một chút, hắn nếu là dám động tay động chân với tiểu thiếu gia, chúng ta liền có thể đi vào đánh hắn.”

Kỳ Niệm:……

Thẩm Kí Bạch mặc đồ của bệnh viện rộng thùng thình, nửa người dựa vào đầu gường dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn sắc mặt có chút xấu hổ của Kỳ Niệm, không nói gì, hắn đang đợi người trước mặt mở miệng.

“Thật xin lỗi.” Kỳ Niệm mím môi, sắc mặt có chút hồng, thanh âm nhẹ gần như làm người nghe không rõ, “Ta cũng không muốn đánh ngươi.”

Thẩm Kí Bạch nghiêng đầu xuống, đường nét trên gương mặt sạch sẽ gọn gàng, khi hắn híp mắt lại có thể thấy lông mi dài, còn đuôi mắt có thêm *lệ chí nhỏ, “Nghe không rõ nha, tiểu thiếu gia.”

*nốt ruồi

Giọng điệu hắn kéo dài, khuôn mặt bên ngoài mang theo sự chế nhạo, khiến người ta tin tưởng hắn cũng không thể tin nổi câu trả lời này.

“Ngươi rõ ràng……” Kỳ Niệm như là chưa thấy qua một người vô lại như vậy, có chút bực, mắt đào hoa tròn xoe trừng với Thẩm Kí Bạch, “Ngươi rõ ràng là nghe được.”

“Thực sự không nghe được.” Thẩm Kí Bạch cố tình phát âm, thanh âm trở nên đặc sệt khàn khàn, giống như đang cười……dụ dỗ, “Lặp lại lần nữa, lần này ta nghiêm túc nghe.”

Kỳ Niệm hít sâu một hơi, thanh âm gương cao mở miệng, “Rất xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn đánh ngươi!”

Một lần này thanh âm rất lớn, lại không có nữa phần nghiêm túc, Thẩm Kí Bạch nhìn đôi mắt Kỳ Niệm như bị sương mù bịt kín của vùng sông nước mưa bụi Giang Nam, lúc này mới phản ứng lại đây là lần đầu tiên tiểu thiếu giãin lỗi người khác, hắn là trêu đùa quá mức rồi.

“Không có gì.” Thẩm Kí Bạch hạ giọng, hứng thú trên mặt có tan đi, cười ôn hòa nói, “Ta biết ngươi cũng không có muốn đánh ta.”

Thiếu gia được cưng chiều trong nhà kính đã quen, trong sáng như cánh hoa hồng trắng, ngay cả dạy dỗ người khác đều không biết.

Kỳ Niệm có thể nói chuyện, thả lỏng đi đến ghế bên cạnh gường ngồi xuống, gần mép giường đi tới nhìn Thẩm Kí Bạch, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười, con ngươi sáng lên giống như có sao băng xẹt qua, một giây đều không chần chờ mở miệng, “Vậy ngươi có thể hay không từ nay về sau không cùng anh Lục Kình của ta nói chuyện, ngươi quá đẹp, ta sợ hắn thích ngươi.”

Mặt mày tiểu thiếu gia ngoan ngoãn, mang theo nụ cười với lúm đồng tiền thật sự động lòng người, nếu không phải nói ra những lời khiến người ta không vui, Thẩm Kí Bạch cảm thấy có thể cố gắng thử những nhặt ngôi sao trên bầu trời.

“Vốn là có thể.” Thẩm Kí Bạch chậm rì rì mở miệng, như là có chút khó xử, “Nhưng là ta vô duyên vô cớ bị đá một cước, bác sĩ nói phần mềm của xương tổn thương, gần một tháng đều không thể có động tác lớn, ta không chịu được giọng nói to của cậu, tiểu thiếu gia có thể thông cảm cho ta?”

Kỳ Niệm nghe vậy, trên mặt ý cười phai nhạt chút, nhìn Thẩm Kí Bạch có chút ủ rũ, “Như này, ngươi có chịu được không?”

Trong phòng bệnh có tiếng cười rõ ràng, Kỳ Niệm có chút mờ mịt nhìn vào đôi mắt phượng có ý cười của Thẩm Kí Bạch.

“Không được, ta có cố gắng một chút cũng không chịu được.” trong tiếng nói Thẩm Kí Bạch còn sót lại sự vui vẻ, hắn di chuyển ngón tay cởi cúc áo bệnh nhân, “Ngươi xem, rất đau.”

Hình dạng xương quai xanh bên cạnh đẹp mắt, vết bầm tím trên làm da trắng sứ nhìn có chút ghê người .

Tầm mắt Kỳ Niệm dừng lại ở đó, lông mi run rẩy có chút áy náy, nâng lên tay, tựa như là muốn đi đυ.ng vào lại không dám, “Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.”

Kỳ Niệm không nghĩ tới Nhị Báo một chân có thể đá người ta thành như vậy, hắn ở trong lòng trách mình một tiếng, như nậy Lục Kình không đau lòng mới lạ, hắn nhìn vào cũng thấy đau lòng.

Kỳ Niệm tiến sát đến, ngón tay trắng như ngọc run lên, cách miệng vết thương một ít liền dừng lại.

Đến gần như vậy, Thẩm Kí Bạch mơ hồ có thể ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, làm người ta có chút khô nóng, tay không tự giác nâng lên, đầu ngón tay thon dài vòng qua cổ tay mảnh khảnh của tiểu thiếu gia, sau đó từ từ siết chặt.