TG1 - Chương 5: Công lược trúc mã (3)

Editor: Arianne

Nhiễm Tái Tái cảm thấy hôm nay mình ngủ một giấc thật dài, ý thức của cô dần thanh tỉnh, cả người đau nhức vô cùng, đặc biệt là cơn đau ở dưới thân. Cô chậm rãi mở to mắt, ánh sáng vàng nhạt từ đèn treo thủy tinh trên trần nhà chiếu xuống.

Mục Thần đã đi rồi, ha ha, hắn không thể đối mặt với cô hay là muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Nhiễm Tái Tái cong môi mỉm cười.

Hình như cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, thoạt nhìn nam chủ đối xử với cô cũng không quá tệ, đây là một khởi đầu tốt! Ha... Nhiệm vụ đã hoàn thành được một nửa rồi, tư vị của trúc mã thật ngon, không hổ là nam chủ.

Nhiễm Tái Tái suy nghĩ, người đàn ông này thông minh như vậy, nếu không để hắn nếm trải một chút thử thách thì làm sao cô có được tình yêu của hắn! Cô còn chưa suy nghĩ xong thì điện thoại đặt ở đầu giường vang lên tiếng nhạc chuông vui tai, trên màn hình hiện dòng chữ "Thần ca ca". Cô nhấc máy, cố ý giả bộ yếu ớt, giọng nói mang theo vài phần nức nở trả lời: “Hức... Thần ca ca...”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cố tình hạ thấp giọng, ôn nhu nói: “Xin lỗi em... Em đừng khóc nữa được không? Đêm qua anh uống nhiều quá, có hơi lỗ mãng với em, em còn đau không?”

Nhiễm Tái Tái lại sụt sịt, nhỏ giọng đáp: “Em không khóc, cũng không đau.”

Bị thu hút bởi sự dịu dàng đáng yêu của cô gái, Mục Thần nhếch môi cười, đi thẳng vào vấn đề chính.

“Ừm... Tái Tái, anh biết em thích anh. Hay là... Em làm bạn gái anh nhé!”

“Nhưng Thần ca ca không thích em, Tái Tái không muốn làm Thần ca ca khó xử... Em có thể quên chuyện đêm qua... Đều là lỗi của em, em sẽ không quấy rầy Thần ca ca!” Nhiễm Tái Tái càng nói càng hỗn loạn, thấp giọng khóc nức nở làm Mục Thần càng thêm áy náy.

Cô gái nhỏ hồn nhiên lương thiện như vậy, hắn biết rõ cô thích hắn, hắn cũng không muốn trêu đùa tình cảm của cô, haiz...

“Không phải lỗi của em, đừng khóc nữa. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”

“Dạ được! Em đều nghe Thần ca ca!”

Đặt điện thoại xuống, vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu Mục Thần. Đôi khi cả hai cười đùa nghịch ngợm lúc còn nhỏ, khi còn đi học, hai người cùng nhau đến lớp, cùng nhau học, cùng nhau đi công viên giải trí vào những ngày nghỉ, cùng nhau đi dạo trên những con đường rợp bóng cây, cùng nhau chia kẹo, cùng nhau ước nguyện dưới bầu trời đầy sao. Cuối cùng... Đêm qua cô bị hắn tách ra hai chân, thô bạo thao đến khóc thảm thiết xin tha. Haiz... Rượu thật sự không phải là thứ tốt lành gì!

Buổi tối, Nhiễm Tái Tái trang điểm nhẹ, mái tóc buông xõa tự nhiên trên vai, có vài sợi bay phấp phới theo gió đáp xuống khuôn mặt vừa nhu nhược đáng yêu vừa vũ mị. Cô mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, để lộ đôi chân dài trắng nõn cùng đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện trước mắt Mục Thần khiến hắn ngẩn người.

“Đi thôi, Thần ca ca.” Cô gái thẹn thùng nhưng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

“Ừm.” Mục Thần trầm thấp đáp, xem ra cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành rồi!

Sau khi bữa ăn ngượng ngùng giữa hai người kết thúc, Mục Thần không nói gì, chỉ lái xe đưa cô về nhà. Đứng ở trước cửa, Nhiễm Tái Tái lấy hết can đảm xoay người lại, gọi Mục Thần đang chuẩn bị rời đi.

“Thần ca ca, em đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như anh không thích em thì em có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, em sẽ không nói với ba mẹ, em sẽ cùng gia đình bạc bàn ra nước ngoài. Về sau... chúng ta không cần gặp nhau nữa!” Dù đã lấy hết can đảm để nói ra nhưng tay cô vẫn khẽ run, đôi khi nhượng bộ không có nghĩa là bỏ cuộc.

“Em muốn đi đâu?” Khóe miệng tươi cười của Mục Thần dần phai nhạt, hắn không khỏi nắm chặt tay trong túi quần, cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đã nhiều năm bên nhau chưa từng xa cách, hơn nữa cô còn đơn thuần như vậy, nếu ra nước ngoài một mình thì làm sao hắn có thể yên tâm được.

Đôi chân dài không tự chủ bước đến gần cô, sau đó lại thấy đôi mắt cô đã rưng rưng. Hắn có chút hốt hoảng giơ tay lên, “Tái Tái, em đừng khóc, đừng rời đi, em làm bạn gái của anh, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”

“Không.” Nước mắt rơi xuống trên gương mặt thanh tú ngày càng nhiều, cô vừa lắc đầu vừa cắn nhẹ môi, nức nở ra tiếng: “Em không cần Thần ca ca vì trách nhiệm mà cưới em.”

Giờ phút này Nhiễm Tái Tái rất nhu nhược đáng thương, cô ngước khuôn mặt hoa lê dính hạt mưa lên, đôi mắt tràn ngập hơi nước, thâm tình nhìn Mục Thần. “Thần ca ca, em thích anh là thật, muốn gả cho anh cũng là thật. Nhưng mà...” Cô lại một lần nữa cúi đầu, giọng nói nhu nhược: “Anh vì trách nhiệm nên mới cưới em… Em không muốn làm ảnh hưởng anh, em có thể ra nước ngoài, sau này tùy tiện tìm một người kết hôn là được rồi...”

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Mục Thần lập tức thay đổi, hắn nở một nụ cười châm chọc.

“Đêm qua mới vừa cùng tôi lên giường, bây giờ liền muốn đi nước ngoài gả cho người khác? Em cũng thật dâʍ đãиɠ!”

“Thần ca ca, anh...” Sắc mặt Nhiễm Tái Tái trong nháy mắt tái nhợt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, yếu ớt lại bi thương xoay người, run rẩy nắm chặt tay nắm cửa.

Mục Thần nhìn khuôn mặt của Nhiễm Tái Tái tái nhợt, trong lòng xuất hiện một tia hối hận, nhưng đột nhiên nghĩ đến cô vừa nói sẽ gả cho người khác, lại nghĩ đến sau này cô cũng sẽ bị tên đàn ông khác đè ở dưới thân thao đến rêи ɾỉ, thân thể run rẩy. Sự chiếm hữu dục của đàn ông phát tác trong cơn giận dữ nhanh chóng.

Trong lòng phẫn nộ rốt cuộc không nhịn được, một phen bế cô vào nhà.

“A~ Thần ca ca, thả em xuống.” Nhiễm Tái Tái vô lực vùng vẫy.

“Thế nào? Không cho tôi chạm vào sao? Muốn người đàn ông khác ch!ch em sao? Cũng phải nhìn xem Mục Thần tôi có đồng ý hay không!” Hắn ném cô xuống sofa trong phòng khách, sau đó đè lên người cô...