Chương 163: Cậu Là Ai?

Vân Ngọc trân trân nhìn tiểu sử, lâm vào trầm mặc. Pupa quay quanh Vân Ngọc. Nó nghĩ rằng Vân Ngọc đang ngại ngùng trước tiểu sử và ID trò chơi. Nhưng dữ liệu trò chơi là cố định và cậu sẽ mãi mãi là Cutiepie69.

Chắc chắn đây là cố ý! Boss cuối cùng mà lại không phải là một người đàn ông đáng sợ!!! Cậu yêu chết nhân vật Sailor Moon và các cô nàng thần tiên trong anime và manga. Vậy nên, để không phá vỡ hình tượng nhân vật, Vân Ngọc phải hành động như thể cậu là một otaku cuồng tiên nữ không thì hai người sẽ phải khởi động lại thế giới.

Vì một vài lý do, Pupa thấy thật thương hại ký chủ của nó, “Thật không may, cậu không thể chỉnh lại id trò chơi và tiểu sử được đâu. Xin thứ lỗi.”

“Pupa…cái tiểu sử đó….” Vân Ngọc cúi gằm mặt. Cậu thật sự rất tuyệt vọng.

“Đúng vậy, tôi biết. Xin chân thành chia buồn.” Pupa nói.

“....THẬT TUYỆT VỜI!!! WAHHHH! Tao cá là chủ nhân của thân thể này cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Sailor Moon!!!” Vân Ngọc la toáng lên. Cậu cực kỳ sung sướиɠ khi tìm thấy một người cùng chung chí hướng.

“Đừng lo, hỡi đồng chí thân yêu! Tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm cao quý này và rực sáng trên bầu trời bằng sức mạnh của mặt trăng!” Vân Ngọc vui mừng cất giọng, hoàn toàn phớt lờ lời chia buồn của Pupa mấy phút trước.

“Xin phép rút lại lời xin lỗi.” Pupa chán nản. Thật ngu ngốc, thật mất mặt. Vậy mà mấy phút trước nó còn đem lòng thương hại cái tên khùng này nữa.

Pupa cảm thấy bản thân như một tên hề khi chứng kiến sự vui vẻ thống khoái của Vân Ngọc, “Chà, tôi đoán tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi. Tôi lẽ ra phải biết rằng cậu luôn luôn vô lại như thế.”

“Ôi nào, Pupa, mày không hiểu đâu! Tao đã thích thần tiên tỉ tỉ này từ hồi còn nhỏ đấy. Nhưng bố tao thật cổ hủ. Nên tao luôn luôn phải xem Sailor Moon trong âm thầm lặng lẽ và…luyện tập một vài tư thế khi đi tắm!” Vân Ngọc vẫn cực kỳ hào hứng.

“Vậy nên, tao cá Cutiepie69 là một người cuồng mấy nữ thần 3D, và tao phải diễn như vậy, đúng chứ?”

“...Đúng.”

“HOORAY!!!” Vân Ngọc nhảy cẫng lên ghế. Đôi tay cậu vung vẩy đầy phấn khích.

“...Dù sao thì, cậu có muốn biết lý do tại sao thế giới này lại bị phá hủy hay không?” Pupa cố gắng dập tắt sự vui mừng của Vân Ngọc.

“Chắc chắn rồi!”

Pupa chiếu hình ảnh ba chiều, XuanLake và một cô gái được cho là người anh ta thầm mến. Hai người họ cuối cùng cũng đánh bại Cutiepie69 ở tầng thứ 100. Cutiepie69 phân tán thành từng mảnh nhỏ, để lại những tinh thể quý giá tạo nên sức mạnh nguyên bản của y.

Sau khi trò chơi đã được hoàn thành, XuanLake có thể thu thập các tinh thể đó, và mọi người sẽ được giải thoát khỏi thế giới trò chơi.

“Xuan, em rất mong được gặp anh trong đời thực!!” Người con gái cất tiếng. Hai người đã cùng luyện tập và chiến đấu gian khổ để có thể đánh bại được boss cuối cùng. Đó là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều người chơi đã phải mất mạng trong thế giới thật vì đã tâm thức họ đã hoàn toàn nán lại trong thế giới trò chơi ảo.

Nhưng ít nhất, phần đông vẫn còn tồn tại trong thế giới thật. Vì vậy, XuanLake có thể cứu được mạng sống của rất nhiều người.

XuanLake lấy tinh thể rực rỡ nhất rơi ra từ thân thể Cutiepie69. Đó là một viên tinh thể sáng lấp lánh bảy sắc cầu vồng, thu hút tầm mắt của anh, “Lily, em thật sự muốn nhìn thấy tôi trong đời thật sao? Em đã nói rằng em là con gái của Bộ trưởng bộ Thông tin trong đất nước của em, phải không?”

“À thì, đúng vậy…” Lily mỉm cười, “Nhưng em hứa rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau ngay khi chúng ta rời khỏi thế giới trò chơi này. Đi thôi, Xuan.”

Nụ cười của XuanLake trở nên sâu hơn khi anh nhận được câu trả lời của Lily, “Tôi không nghĩ em có thể giữ lời hứa. Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy em lừa dối người khác trong đoàn đội của chúng tôi, Zerocheat, phải chứ?”

Đôi mắt Lily mở lớn, cô muốn phủ nhận điều đó, nhưng XuanLake đột nhiên đẩy cô ra, “Trong thế giới trò chơi này, tôi là mạnh nhất. Mọi người yêu quý tôi bởi vì tôi là đấng tối cao nắm giữ sức mạnh.”

XuanLake nuốt tinh thể, hấp thụ sức mạnh của Cutiepie69, và rồi anh trở thành một thần mới. Thần mới quyết định phá bỏ sợi dây liên kết tâm thức của mọi người với thế giới thực, tàn sát hàng trăm ngàn người chơi trên toàn thế giới.

Cuối cùng, mọi người tuyệt vọng, cố gắng đánh bại anh. Nhưng sau vòng tuần hoàn không hồi kết của cái chết và hồi sinh, người chơi cuối cùng cũng dừng lại những cố gắng dư thừa và chỉ sống trong thế giới ảo một cách bình thường nhất. Đó là khoảnh khắc XuanLake cảm thấy nhàm chán và trống rỗng, anh đã đạt được tất cả sức mạnh từng mơ ước, nhưng anh vẫn luôn luôn cô đơn.

Vì vậy, đến cuối cùng, XuanLake quyết định tự kết liễu bản thân cùng với thế giới ảo này.

Vân Ngọc nuốt nước bọt khi nhìn thấy biểu cảm tối tăm trên khuôn mặt của Hồ Huyên trước khi anh kết thúc tất cả. Đó là sự pha trộn giữ cô độc và nhàm chán, hai cảm xúc quyền lực thường xuyên phóng đại biết bao hành động nguy hiểm.

“Vậy nên, lần này chúng ta có người anh trai thất lạc của Bích Hà ….” Vân Ngọc cảm thán.

“À thì, cũng không thực sự là vậy. Nhưng mà, XuanLake ban đầu chỉ vờ như yếu ớt và lợi dụng mọi người cho đến khi chỉ còn lại anh ta và cô gái tên PoisonLily, nữ trưởng nhóm. Tôi không chắc về dự định thật sự của anh ta ngay cả khi anh ta đã đạt được tinh thể.” Pupa trả lời.

Pupa dù sao cũng chỉ là một người máy. Mặc dù nó có thể hiểu được hành động của con người, nhưng trái tim con người thì thật sự rất phức tạp. Đôi khi, con người hành động chẳng có chút logic nào cả.

“Tao nghĩ là, để giúp đỡ người này, tao cần ra mặt và cải trang thành người chơi bình thường,” Vân Ngọc nghĩ vậy, “Pupa, tao sẽ không bị nhốt trong đây, phải không? Tao có thể đi bất cứ nơi đâu mà tao muốn.”

“Đúng vậy, không có sự trói buộc nào cả, chỉ là…. tất cả những kỹ năng và năng lực của cậu cần phải theo đúng thiết lập nhân vật…” Pupa thông báo.

“Dễ ợt!” Vân Ngọc lắc lắc tay trong không khí và nói, “Quyền năng ánh trăng: Hóa trang!”

Một nguồn sáng đột nhiên tỏa ra từ thân thể cậu. Sau vài phút chờ đợi, Vân Ngọc cuối cùng cũng thay đổi.

Mái tóc ngắn rối tung, khuôn mặt dễ thương rạng rỡ có thể làm tan chảy băng giá, và nụ cười tinh nghịch thương hiệu nở trên môi, “Cậu sử dụng khuôn mặt thật ở đây á?” Pupa ngỡ ngàng.

“Hehe, tao sử dụng khuôn mặt điển trai sẵn có này vì tao chắc chắn nó sẽ thu hút sự chú ý của XuanLake.” Vân Ngọc nói, “Mày không nghĩ tao quá điển trai hay sao, Pupa?”

“Đừng tự luyến nữa. Tôi thấy cậu đã thay đổi rồi. Lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi biết cậu có chút mụn, vậy mà giờ không còn nữa!” Pupa hừ lạnh, “Như là photoshop vậy.”

“Hừ! Lỡ người hâm mộ của tao biết thì sao?”

“Người hâm mộ gì?”

“....người hâm mộ duy nhất trên trang của tao…”

“Xì.”

Vân Ngọc bĩu môi. Cậu đã sử dụng chút thủ thuật và ăn mặc giống như người chơi phổ thông. Sau khi cậu sẵn sàng, cậu hỏi hệ thống, “Anh ta ở đâu?”

“Trong một thành phố nhỏ mang tên Thành Kain, chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt anh ta và quang cảnh thành phố, sau đó mở cổng.” Pupa hướng dẫn.

Vân Ngọc tưởng tượng khuôn mặt của XuanLake, sau đó cậu vẽ ra một vòng tròn trong không khí. Vân Ngọc mở cánh cửa cầu vồng, “Được rồi, đi gặp XuanLake nào!”

Vân Ngọc ôm lấy Pupa đã tàng hình tiến vào cổng thành.

Ngay khi cậu dịch chuyển tới địa điểm, thứ đầu tiên cậu nhận được là con dao găm sắc nhọn kề cận cần cổ. Vân Ngọc nuốt nước bọt quay đầu nhìn XuanLake đang chĩa dao về phía mình.

“Cậu là ai?”

----