Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 167: Giả Dối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồ Huyên ‘tỉnh’ dậy vào vài giờ sau. Anh bối rối, lặng yên nhìn Vân Ngọc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh Huyên! Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Vân Ngọc nâng lên khuôn mặt tràn ngập lo lắng, ôm chầm lấy cánh tay của Hồ Huyên, “Tôi thật sự rất lo lắng đấy, lỡ anh bỏ tôi ở lại một mình trong thảo nguyên này và hồi sinh trở lại nhà của anh thì sao!”

“...Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Hồ Huyên gặng hỏi.

“À! Anh bị con quái thú nuốt chửng, sau đó, có một người chơi dịch chuyển tới đây và giúp chúng ta gϊếŧ chết con quái thú đó! Tôi rất mừng vì anh đã được an toàn rồi!” Vân Ngọc nói dối liến thoắng mà không hề chớp mắt. Cậu cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên đáng tin, nhưng Hồ Huyên lại cảm thấy thích thú trước lời nói dối tệ hại này.

‘Cậu ta nghĩ cậu ta giỏi nói dối lắm sao. Nhưng mình có thể chỉ ra cậu ta tệ hại đến nhường nào, từ đôi mắt lẩn tránh và lời nói vòng vòng không dám kể chi tiết.’

“Thật ư? Vậy thì tôi cần phải cảm ơn người chơi đó. Y có đưa cậu tên trò chơi không? Tôi sẽ liên hệ y ngay bây giờ.” Hồ Huyên gặng hỏi, đẩy Vân Ngọc vào chính cái hố mà cậu tự tạo ra.

“À…à….thì…” Vân Ngọc ấp úng, “Ừ…ừm… y nói y không muốn lộ tên trò chơi. C-Có lẽ y ngại á…”

“Thật sao?” Hồ Huyên chế giễu. Anh nhướng mày, dựa vào Vân Ngọc gần thêm một chút, “Tôi thắc mắc sao y có thể dịch chuyển tới bức tượng đài này. Bởi vì thảo nguyên Faran đã bị cấm dịch chuyển vì nơi này rất nguy hiểm. Trừ khi người đó ít nhất phải đạt cấp độ 80.”

“À–à… cái đó… tôi cũng không biết, hehe..” Vân Ngọc căng thẳng nuốt nước bọt, “Tôi chỉ là một người chơi cấp thấp thôi mà. Tất cả những gì tôi làm lúc đó là khóc, kêu gào gọi tên anh, Anh Huyên, tôi xin lỗi.”

Cậu vô thức kéo bản thân giữ khoảng cách với Hồ Huyên. Có lẽ bởi vì cậu sợ rằng cậu sẽ bị bắt mất.

‘Cậu ta vẫn cố gắng nói dối ngay cả khi mình đã vạch trần cậu ta đến vậy. Nhưng cũng thú vị đấy.’ Hồ Huyên thầm nghĩ, ‘Chỉ có tên ngốc mới tin tưởng lời nói dối ngu ngốc này của cậu ta. Nhưng công nhận.. điều này khiến cho cậu ta có phần đáng yêu hơn. Chỉ một chút thôi.’

[Pupa: Đinh! Chỉ số thiên mệnh tăng lên -17%]

[Cảm tạ trời đất! Anh ta tin vào lời nói dối của tao! Hồ Huyên luôn luôn đa nghi làm tao sợ muốn chết!]

[Nhưng, tao đúng là chuyên gia nói dối mà! Chỉ cần nhìn Thượng tọa Michael và Lĩnh Khải là biết, hai người đã tin răm rắp vào lời nói dối của tao! Mặc dù cả hai người đều là những người nhanh nhạy thông minh!]

“Được rồi, tôi tin cậu. Tôi có năng lực hồi phục tự động, nên giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi. Đi thôi.” Hồ Huyên đứng dậy khỏi mặt đất như thể trước đó chưa từng có gì xảy ra với anh.

[À, năng lực chữa là của tao chắc chắn là tuyệt đỉnh thượng thừa! Nhìn anh ta đi, anh ta vừa chết không lâu, và với làn nước chữa lành của tao, tao đã cứu anh ta trở lại 100% công lực đấy!]

[Pupa: Hoặc có lẽ là… thanh công lực của anh ta vốn dĩ đã là 100% ngay từ ban đầu?]

[Ểeeee, điều đó là không thể nào! Mày không thấy anh ta đã nhận bao đòn tấn công từ tao hay sao? Vậy mà anh ta vẫn ngất lịm đi!]

[Pupa:...]

Hồ Huyên và Vân Ngọc vượt qua thảo nguyên rộng lớn, tiến về phía Thành Faran. Vân Ngọc buồn chán muốn chết, khi mà cậu chẳng thể làm gì ngoại trừ đi bộ và đi bộ. Tuy nhiên, đối với Hồ Huyên thì không nhàm chán chút nào.

Bé Đáng Yêu 69 thu hút rất nhiều địch thủ cấp cao, không có quái thú nào trong số đó dưới cấp 60 cả. Hồ Huyền cảm thấy rằng anh hao tốn năng lượng rất nhanh với đám quái thú này. Anh có thể tiến vào trạng thái gỡ lỗi trò chơi và ‘gian lận’ theo cách của riêng mình để có được thanh sức mạnh không giới hạn. Nhưng anh vẫn không biết liệu Bé Đáng Yêu 69 là bạn hay là thù nữa đây…

Anh không muốn để lộ con át chủ bài của mình. Vì vậy, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra mệt mỏi mà chiến đấu với những con quái thú cấp cao này.

“Nguyệt Nha Thiên Xung!” Hồ Huyên la lên, lao thẳng vào mã quái thú.

[Này chàng trai…tao chán quá…]

[Pupa: Cậu có thể tới giúp anh ta.]

[Nhưng tao giả vờ là người chơi yếu cơ mà! Tao sẽ phải làm gì nếu anh ta biết tao thật ra rất cường đại đây? Tao cá là khi ấy Chỉ số thiên mệnh của anh ta sẽ tụt dốc không phanh mất!!]

[Pupa:....]

Pupa lưỡng lự không biết nó có nên nói cho ký chủ ngốc nghếch của nó không nữa. Nhưng lúc này, ngồi một bên chứng kiến cảnh thế giới bùng nổ vì sự ngu ngốc của Vân Ngọc cũng khá là thú vị đó chứ. Dù sao thì hai người họ cũng có thể khởi động lại thế giới mà.

Khi mặt trời dần khuất bóng, hai người quyết định dừng chân nghỉ ngơi một chút. Hồ Huyên lấy ra chiếc lều từ túi dự trữ. Anh cũng lấy ra một vài phần mì ramen, hai người cùng thưởng thức trước ánh lửa bập bùng.

“Cảm ơn vì đã hộ tống tôi, anh Huyên. Anh thật sự là người tốt mà!” Vân Ngọc khen ngợi. Hồ Huyên nhìn chằm chằm vào cậu, đáp lại bằng tiếng hừm trầm thấp.

“Anh Huyên này, về Tháp Thần, bao giờ anh sẽ diệt trừ nó?” Vân Ngọc hào hứng hỏi. Hồ Huyền xoáy sâu vào đôi mắt tràn đầy hứng khởi đó mà nhếch miệng chế giễu.

“Tại sao cậu lại hỏi vậy? Cậu nghĩ tôi có thể diệt trừ được nó sao? Tôi chỉ là người chơi hạng trung mà thôi.” Hồ Huyên nhàn nhạt đáp.

“À…à…. tôi chỉ nghĩ anh Huyên thật sự rất mạnh đó! Anh có thể một mình đánh bại những con quái thú cấp cao!” Vân Ngọc cố gắng chuyển đề tài, “Tôi nghĩ anh có lẽ có khả năng diệt trừ Tháp Thần…. Tôi…. tôi chưa bao giờ tiến tới tòa tháp đó nữa. Tôi tin rằng anh là người có thể cứu chúng ta ra khỏi thế giới này…”

Hồ Huyên không đáp, nhưng vẫn giữ ánh nhìn chòng chọc vào Vân Ngọc, còn cậu thì liên tục chớp chớp mắt vô tội. Đột nhiên, anh dựa gần lại Vân Ngọc và hỏi, “Còn cậu thì sao? Cậu thích thế giới này sao? Cậu thích cái nào hơn, thế giới ảo hay cuộc sống thật đây?”

“Tôi sao? Dĩ nhiên tôi thích thế giới thật rồi!” Vân Ngọc tràn đầy tự tin đáp lại. Vì không có chút thông tin nào về cuộc đời thật sự của Bé Đáng Yêu 69, Vân Ngọc lấy luôn cuộc đời của bản thân mình mà kể, “Ừm… tôi là một diễn viên đầy triển vọng trong thế giới thật đấy. Tôi cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của một ảnh đế. Một ngày nào đó, tôi muốn được gặp anh ấy trong thế giới thật… và có lẽ…. tìm hiểu về anh ấy nhiều hơn.”

“Tôi hiểu rồi,” Hồ Huyên ngay lập tức mất hứng. Bé Đáng Yêu 69 thích thế giới thật hơn thế giới trò chơi ảo này. Đương nhiên, thế giới ảo chỉ là một trò chơi mà chính anh cũng đã cảm thấy chán ngấy.

Nhưng cuộc đời ngoài kia cũng thật ngu ngốc. Thậm chí nó còn chán hơn trò chơi ảo này nữa.

Bởi vì mọi thứ đối với anh quá dễ dàng. Điều đó khiến Hồ Huyên nhàm chán, chán muốn chết.

“Còn anh thì sao, anh Huyên? Anh thích cái nào hơn? Thế giới thật hay thế giới ảo?” Vân Ngọc muốn biết nhiều hơn về Hồ Huyên. Có lẽ cậu sẽ tìm ra thứ khiến Hồ Huyên quyết định nhốt tất cả mọi người trong thế giới ảo này.

Hồ Huyên trừng mắt với Vân Ngọc và nghiến răng, “Cả hai đều nhàm chán. Chẳng cái nào thú vị cả, nhưng tôi đã tìm thấy một trò tiêu khiển thú vị trong thế giới này.”

“Trò tiêu khiển thú vị? Ý là… một trò chơi nhỏ ở đây á?” Vân Ngọc bắt đầu suy nghĩ, “Tôi chưa bao giờ nghe về trò chơi nhỏ trong thế giới này.”

Hồ Huyên quan sát biểu cảm của Vân Ngọc. Ở thế giới thật, anh đủ tinh tường để nhận ra lời nói dối thông qua biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ. Nhưng ở đây, anh chỉ có thể nhìn thấy một Bé Đáng Yêu 69 tràn đầy tò mò thuần túy, như thể cậu không biết gì về trò chơi đấu trí hai người đang chơi đùa.

‘Cậu ta tiếp cận mình và cố gắng lừa mình bằng những lời nói dối trắng trợn. Nhưng cậu ta thật sự là một người chơi mạnh đấy, có lẽ ngang cấp với mình, hoặc thấp hơn một chút.’

‘Sao cậu ta phải tỏ ra ngu ngốc như vậy? Mục đích thật sự của cậu ta là gì?’

‘Bé Đáng Yêu 69 này là ai?’

Rất nhiều câu hỏi chớp nhoáng trong đầu Hồ Huyên. Anh bắt đầu tưởng tượng ra bao viễn cảnh có thể xảy ra. Một trong số đó là có lẽ Bé Đáng Yêu 69 thật sự là một cao thủ mưu mô. Cậu hành xử ngốc nghếch, dùng lời nói dối để thu hút sự chú ý của Hồ Huyên.

Hồ Huyên cuối cùng cũng tìm ra thứ đáng giá nhận được sự chú ý của anh.

‘Thật thú vị. Thứ thú vị để chơi đùa đây.’

[Pupa: Đinh! Chỉ số thiên mệnh tăng lên -15%]

Trong khi đó, Vân Ngọc ngốc nghếch vẫn đang bận uống nốt chút nước mì sót lại.

[A~, nước mì ramen này ngon quá đi!!!]
« Chương TrướcChương Tiếp »