Chương 174: Người Lạ

“À, đúng vậy, xin chào anh, tôi là Bé Đáng Yêu 69! Tôi và anh Linh muốn nhận nhiệm vụ này!” Vân Ngọc hào hứng cất lời.

Hồ Huyên đứng hình khi nhìn thấy Vân Ngọc lần nữa. Vẫn là nụ cười rực rỡ ấy, vẫn là hành động vô tư như thể cậu không lo lắng gì trên thế giới này, và vẫn làm vẻ ngoài vô tội ấy. Đó là Bạch Vân Ngọc, là người mà anh đã phản bội cách đây không lâu.

Hồ Huyên loại bỏ hết rối ren trong lòng, theo bản năng ôm lấy Vân Ngọc trước mặt tất cả mọi người, “Vân Ngọc, tôi xin lỗi…rất xin lỗi..”

“Xin đừng rời bỏ tôi nữa, được không? Tôi sẽ cố gắng để sửa chữa lỗi lầm của mình, và chúng ta sẽ lại thám hiểm cùng nhau bao lần nữa, chỉ hai chúng ta.” Hồ Huyên thành tâm cất lời. Tất cả mọi người chơi trong công hội chứng kiến cảnh tượng này trong ngỡ ngàng vì họ không biết rằng người mạnh mẽ như Hồ Huyên, người không có bạn đồng hành, cho dù là nam hay nữ, lại đột nhiên ôm chặt lấy người này.

Hồ Huyên siết chặt lấy Vân Ngọc. Anh nghĩ Vân Ngọc sẽ đẩy mình ra, thậm chí là đấm đá anh quyết liệt. Nhưng lạ thay, Vân Ngọc yếu ớt vùng vẫy và cất lời, “N-người anh em, tôi không biết anh… làm ơn thả tôi ra…”

“Anh là ai??!!” Linh Gian mạnh mẽ đẩy Hồ Huyên ra cho đến khi Hồ Huyên ngã sõng soài trên mặt đất. Linh Gian kéo Vân Ngọc vào trong vòng tay y, lo lắng kiểm tra thân thể cậu, “Em ổn chứ? Tên biếи ŧɦái này có chạm vào đâu không?”

Vân Ngọc bối rối, “Dạ…em ổn, nhưng em không biết tại sao anh ta lại đột ngột ôm em như vậy…”

Linh Gian trừng mắt với Hồ Huyên, “Cút xa khỏi người yêu của tôi, đồ biếи ŧɦái ghê tởm.”

Hồ Huyên chăm chăm nhìn mọi cử chỉ của Vân Ngọc với tên xa lạ trước mặt. Anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, “Cậu không nhớ tôi?”

“Người anh em, tôi đã đồng hành cùng anh Linh một tháng rồi. Tôi không biết anh là ai..” Vân Ngọc ngập ngừng đáp lời.

Hồ Huyên còn tưởng rằng chính mình bị ảo giác, nhưng anh chắc chắn Vân Ngọc này chính là Vân Ngọc mà anh đã gặp trước đây.

‘Cậu ấy thực sự quên mất mình, hay chỉ là đang giả vờ quên mình và tay trong tay với tên đàn ông khác?” Hồ Huyên ảo não. Anh đoán rằng vế sau có khả năng cao hơn, có lẽ Vân Ngọc đã rất đơn độc trong Tháp Thần. Sau khi bị anh phản bội, cậu chỉ quyết định sẽ quên đi Hồ Huyên và tìm người khác phù hợp hơn.

‘Tất cả là lỗi của mình…’ Hồ Huyên siết chặt nắm đấm, anh tức giận, nhưng anh biết anh mới là người đáng trách, ‘Nhưng mình không thể chịu được…’

[Pupa: Đinh! Chỉ số thiên mệnh tăng lên 60%. Tôi không thể tin được anh ta lại thích thú với cái loại trêu đùa cảm xúc như vậy đấy. Đúng là tên tự ngược.]

[Hehe, tao bảo mày rồi mà. Anh ta sẽ phát ghen lên khi tao làm vậy~]

[Pupa: Vậy nên, cậu dành thời gian cả tháng trời để thu hút biết bao quái thú và tiếp cận Linh Gian cho đến khi y thoải mái thổ lộ với cậu, chỉ bởi vì cậu muốn khiến Hồ Huyên phát ghen? Đáng sao hả?]

[Tất nhiên!!!]

[Pupa: Cậu không thấy hơi quá hả? Hồ Huyên rõ ràng đang rất đau khổ đấy. Cậu nhỏ mọn hơn tôi nghĩ.]

[Hừm. Anh ta đáng đời. Pupa, anh ta đã phản bội tao! Anh ta mang tao tới đó, và muốn bỏ tao lại với con quái vật chết tiệt kinh khủng để anh ta có thể thoát đi một mình. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với tao nếu tao chỉ là một người chơi yếu ớt? Tao không nghĩ tao có thể sống quá một giờ đâu!]

[Pupa:...]

Haiz, đúng vậy, Vân Ngọc nói đúng. Những gì Hồ Huyên làm thật sự quá tệ. Nhưng nó vẫn nghĩ rằng Vân Ngọc có chút quá đáng với người này.

[Đừng lo, hệ thống à. Tao không quên nhiệm vụ của tao đâu! Tao cố tình thu hút tất cả quái thú bởi vì chúng có nhiều chiến lợi phẩm quý giá có thể giúp Hồ Huyên tăng cường sức mạnh nhanh hơn cho đến khi anh ta đủ năng lực để một mình chống chọi tới Tháp Thần.]

[Pupa: Để lấp đầy chỉ số phá vỡ, cậu phải để anh ta xóa sổ Tháp Thần. Sau khi anh ta đánh bại cậu, miễn là anh ta phá hủy mảnh tinh thể pha lê và mở ra lối thoát cho tất cả mọi người rời khỏi thế giới ảo, chỉ số phá vỡ sẽ hoàn toàn đạt tới 100%.]

[Pupa: Cậu chắc là cậu có thể làm được điều đó chứ?]

[Dĩ nhiên! Tao biết phải làm gì mà!]

[Pupa:...được rồi.]

Pupa liếc nhìn nút khởi động lại trên danh sách hệ thống và lắc đầu. Thôi, dù sao thì nút khởi động lại vẫn ở đó. Chẳng có gì phải lo cho sự ngu ngốc của Vân Ngọc.

Hồ Huyên nhìn sâu vào đôi mắt Vân Ngọc, rồi anh gật đầu. Mặc dù trái tim anh tràn ngập đau đớn, nếu đó là điều Vân Ngọc muốn, vậy thì anh chẳng thể làm gì ngoài chơi đùa cùng cậu, “Xin lỗi, tôi nhận nhầm cậu với người khác.”

“Người khác?” Lời nói của Hồ Huyên khiến Vân Ngọc thích thú.

“Đúng vậy, tôi có một… người yêu trước đó. Chúng tôi đã trải qua cuộc sống tốt đẹp biết bao, nhưng tôi đã phản bội cậu ấy, cậu ấy…biến mất rồi. Tất cả là lỗi của tôi.”

[Hừm…tôi không nghĩ chúng ta đã là người yêu đấy, nhưng đúng là lỗi của anh hết!]

Linh Gian trừng mắt nhìn Hồ Huyên, “Anh có thể lấy nhiệm vụ đó một mình, chúng tôi không cần nó nữa.”

Linh Gian và Vân Ngọc rời khỏi công hội mạo hiểm, và Hồ Huyên theo sau họ, “Tôi sẵn sàng thành lập đoàn đội với hai người. Tôi không nghĩ tôi có thể nhận nhiệm vụ này một mình.”

Linh GIan cuối cùng cũng dừng lại. Y nhìn Vân Ngọc, “Tùy em đó. Em là người tò mò về quái thú này mà.”

Vân Ngọc trầm mặc một lúc rồi gật đầu, “Vậy thì thành lập đoàn đội với anh ta đi, cùng thu phục quái thú này.”

**

Linh Gian, Bé Đáng Yêu 69, và Hồ Huyên cuối cùng cũng thành lập đoàn đội ba người và cùng khởi hành tới sa mạc Eiger. Linh Gian và Vân Ngọc sánh đôi đi trước. Hai người hận không thể dính vào nhau mọi lúc, cười cười nói nói về đủ thứ trên đời. Hai người cười khúc khích, như đôi uyên ương đắm chìm trong tình yêu.

Trong khi đó, Hồ Huyên chậm chạp bước theo sau. Nếu một ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì Linh Gian chắc hẳn đã phải chết ngàn lần rồi. Nhưng Hồ Huyên chỉ có thể siết chặt nắm đấm và quay đi mỗi khi hai người bắt đầu dính dính mà trêu ghẹo nhau.

Trái tim anh, bùng nổ trong ghen tị.

[Pupa: Đinh! Chỉ số thiên mệnh tăng lên 65%. Đúng là tự ngược.]

[Mày không biết tao thích truyện ngược hả~]

Họ cuối cùng cũng tới sa mạc Eiger, Hồ Huyên bắt đầu khởi động nhiệm vụ, ghim vị trí của Sâu Quân Đội.

Bản đồ ảo hướng dẫn họ tới giữa sa mạc, nơi có một lâu đài bị tàn phá gần như bao phủ bởi cát.

“Đây là vị trí đó.” Hồ Huyên cất lời. Anh chỉ vào lâu đài bị phá hủy, “Dưới tòa thành này.”

“Hừm… chúng ta nên làm gì để khıêυ khí©h con quái này chui ra khỏi vỏ bọc của nó đây?” Linh Gian tự hỏi.

“A, dễ mà! Em sẽ trở thành mồi nhử!” Vân Ngọc vui vẻ chạy tới lâu đài đổ nát.

“Đừng!” Hồ Huyên và Linh Gian đồng thời thất thanh, nhưng Vân Ngọc đột nhiên nhảy lên cao rồi bay tới lâu đài. Cậu hướng lòng bàn tay về phía mặt đất, “Em mong điều này sẽ hiệu quả nha!”

Lòng bàn tay Vân Ngọc bắt đầu thu thập nước, tạo thành những quả cầu nước xinh đẹp. “ Ảo Ảnh Thủy Dương!”

Những quả cầu nước vỡ tan thấm xuống đất, làm cát trở nên ẩm ướt. Chỉ một lát sau, Sâu Quân Đội bùng nổ cơn tức giận khi có kẻ dám đùa nghịch căn cứ địa của nó.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Vân Ngọc nhanh chóng quay trở lại đoàn đội, “Mọi người, cẩn thận! Đây là cuộc chiến khó nhằn đấy!”

[Pupa: Thật đấy?]

[À thì, với tao thì dễ ẹc. Nhưng mày biết mà, đây không phải là lúc để tao tỏa sáng. Đây là lúc để anh Huyên của chúng ta tìm lại ánh hào quang nhân vật chính!]

Như một cơn động đất ở giữa lòng sa mạc, một con Sâu Quân Đội khổng lồ chui ra khỏi hang và vươn cao lên bầu trời. Nó rít lên những tiếng ầm ĩ như vào thế sẵn sàng tiến công.

‘Sâu Quân Đội//Cấp 100//Thanh máu:100%//Năng lực: Bão Cát Cuồng Phong’