Quyển 1 - Chương 2

"Này, sao ngươi không hỏi lại ta, hay là ngươi phiêu bạt thế gian quá lâu rồi, không nói chuyện được nữa?"

Nàng đang hình dung mọi chuyện sắp xảy đến với mình, người tới không phải người tốt. Lưu Mạn Chi vẫn im lặng.

"Ha ha, ngươi thật nhàm chán, bỏ đi." Cô gái lấy từ trong túi một nắm hạt dưa, vẫy tay trong không khí ra hai cái ghế, ngồi trên ghế cắn hạt dưa.

"Này, ngươi cái gì cũng không hỏi ta, có lẽ là bởi vì ngươi phiêu bạt nhân gian quá lâu, cho nên ngay cả nói cũng không nói được."

"Lưu mỹ nhân, cô thật sự may mắn khi được ông chủ của ta lựa chọn, nếu không phải nhờ vào kỹ năng diễn xuất phi phàm và sức hút nam nhân của cô, sợ rằng cô mãi mãi là một linh hồn lang thang."

"Ngươi có biết tại sao ta lại trở thành như thế này không?" Lưu mỹ nhân đã chết một lần, nàng không sợ người phụ nữ trước mặt, uể oải ngồi trên ghế, dáng vẻ ưu nhã, dáng ngồi tựa như tranh vẽ.

"Tất nhiên ta biết, nhưng ta không thể nói với cô lúc này. Trừ khi… cô đồng ý làm một việc cho bọn ta."

"Chuyện của các người, không liên quan tới ta." Nói xong, nàng thản nhiên đứng dậy rời đi.

"Này này, ngươi đừng đi." Cô gái vội vàng đứng dậy đuổi theo. "Lưu mỹ nhân, lão đại của ta nhờ ngươi làm một chuyện, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nếu việc thành người có thể trở lại quá khứ đồng thời giúp người hoàn thành ba nguyện vọng."

Trở lại quá khứ? Trong lòng Mạn Chi khẽ động, dù sao bây giờ cũng đã như vậy rồi, còn gì phải sợ. Mạn Chi đứng lại xoay người hỏi

"Có điều kiện gì?"

Không có công thì sao được hưởng lợi, cho nàng lợi ích thì đương nhiên có điều kiện.

"Công ty bọn ta nhận được đơn hàng từ nhiều người khác nhau. Cô phải thực hiện mong muốn của bọn họ thì coi như hoàn thành nhiệm vụ."

Có vài lời mà Mạn Chi không hiểu rõ, nhưng là người lăn lộn nhiều năm đương nhiên nàng không để lộ ra.

"Nếu như không hoàn thành thì sao."

Nhổ hạt dưa trong miệng ra "Đương nhiên cô sẽ biến mất, giữa lục giới này cô hoàn toàn không tồn tại. Bất quá Lưu mỹ nhân, cô đừng lo lắng…"

"Ta đồng ý."

"Đồng ý nhanh như vậy."

Mạn Chi nhướng mày nhìn cô gái, cô ta lập tức cười gượng "Được, được, cô đồng ý là được. Lưu mỹ nhân, bây giờ cô có nhận nhiệm vụ không?"

"Ừm"

Trong chốc lát, cô gái trước mắt đã biến mất chỉ lưu lại một câu: "Có việc gì thì gọi cho tôi." Sau đó Mạn Chi Nhi bị đẩy vào bóng tối vô tận.

Khi tỉnh lại lần nữa, nàng mở mắt ra chỉ nhìn thấy màn lụa tinh xảo trên đỉnh đầu, bên cạnh là lư hương thụy thú dát vàng đang toả mùi hương trầm quý hiếm.

Dù gì Mạn Chi Nhi cũng là nhân vật nổi tiếng trên thị trường trong và ngoài nước. Ánh mắt nàng quét qua đồ bày trí xung quanh thì biết đây là những thứ là người giàu bình thường không thể mua được.

Vừa định đứng dậy, đột nhiên nàng cảm thấy đầu óc đau nhức, thân thể mềm nhũn ngay lập tức ngã xuống. Vô số kí ức như thủy triều lũ lượt kéo đến trong đầu nàng. Những cảnh này dường như đang xảy ra trước mắt nàng.

Mạn Chi Nhi lại là người phiêu bạt chân mây góc bể nhiều năm trời, đã nhìn thấy vô số chuyện kỳ quái, nên chuyện này không khiến nàng quá bất ngờ.

Nàng nhìn thấy trong ký ức đó, có một người thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ sinh ra trong gia đình quyền quý, nơi đó là phủ đệ của vị tướng quân tiếng tăm lẫy lừng trong triều.