Chương 33

Sau khi từ hành cung trở về, Triệu Bân hồi phủ càng ngày càng muộn, thường xuyên bận rộn đến tận giờ Hợi (10h đêm). Các hạ nhân trong Vương phủ cũng đột nhiên phải trải qua một đợt thanh lọc.

Công chúa Quỳnh Hoa hoàn toàn không để tâm đến những thay đổi ở thế giới bên ngoài, mà chỉ ngày ngày ở trong phòng thưởng thức bức vẽ của nàng và Triệu Bân kia, hoặc là chơi chiếc mặt nạ Tuyết phượng trong tay. Nhưng hàng đêm nàng đều sẽ ở cửa Vương phủ chờ Tề vương trở về, trong tay bưng một chén canh nóng, chỉ chờ để đưa ngay cho Triệu Bân.

Nhưng Triệu Bân vẫn luôn hờ hững với nàng, thậm chí còn làm trò, bảo hạ nhân đổ canh đi ngay trước mặt nàng. Tuy nhiên, công chúa lại chẳng hề nhíu mày, vẫn tiếp tục chờ Triệu Bân mà không chút nản lòng.

Bây giờ, hạ nhân trong Vương phủ đều biết là Tề Vương phi thật sự là đã bị Vương gia ghét bỏ rồi. Thế nhưng lúc này Vương phủ đã giống như một cái thùng sắt, không hề có nửa phần tin tức bị truyền ra.

*

Bên trong Tiêu Kim lâu vẫn là cảnh ca vũ thái bình, đón đón tiễn tiễn không ngừng. Trong một gian phòng nào đó, vài vũ cơ ăn mặc y phục mỏng manh đang uyển chuyển thướt tha mà hiến vũ.

“Gia, ngài lại uống thêm một chén chứ?” Một thanh quan e lệ ngượng ngùng mà dựa vào bên người Triệu Bân, đưa chén rượu ngon đã rót đầy đến bên miệng hắn.

Tề Vương nhìn cũng chẳng nhìn mà một hơi uống cạn.

Thanh quan nũng nịu mà trộm liếc mắt nhìn Triệu Bân một cái. Vị quan nhân này trời sinh dung mạo tuấn tú, khí chất uy nghiêm, dáng vẻ trông như là một chính nhân quân tử, so với những công tử ca đã bắt đầu động tay động chân trong phòng thì hiển nhiên là tốt hơn nhiều. Nàng thật may mắn, vậy mà lại được ngài ấy chỉ tên yêu cầu hầu hạ.

Thế tử Nam An hầu khó khăn lắm mới từ trong ngực mỹ nhân ngẩng đầu lên, cười trêu chọc: “Công tử quả nhiên vẫn thích mỹ nhân như vậy.”

Thanh quan kia có bảy phần giống đại tiểu thư phủ Bình quốc công, khó trách Tề Vương liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng.

Triệu Bân nhếch môi cười, toát ra một tia phong lưu. Gần đây, hắn đang muốn mượn sức của Nam An hầu phủ, thế nên mới thường đi lại với Thế tử Nam An hầu. Vì Thế tử này cũng coi như là phong lưu, ngẫu nhiên sẽ đến các hồng lâu, nhạc phường nghe khúc. Tuy Triệu Bân tính tình đạm mạc, không hề có hứng thú với những thú vui này, nhưng để chiều lòng Thế tử, hắn vẫn thường cùng y đến đây.

Huống chi, hôm nay, cuối cùng thì hôn kỳ của biểu muội và Tam công tử Phủ Thị Lang cũng đã được định ra rồi, là vào một năm sau. Tâm tình Triệu Bân ủ dột, thế nên khi Thế tử Nam An hầu một lần nữa hỏi hắn xem có muốn tìm người tiếp rượu không, thì đây là lần đầu tiên, hắn ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

Nhìn nữ tử có mặt mày tương tự ngồi bên cạnh, Triệu Bân cảm thấy dường như biểu muội vẫn đang ở bên người hắn.

“Nếu công tử thích, ta mua nàng làm quà cho ngài được chứ?” Một vị công tử khác ở bên cạnh, đang gối lên vai vũ công, lên tiếng.

Một ả thanh quan, là phường đê tiện mà thôi. Vẻ mặt hắn nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Vị công tử kia ngượng ngùng cười: “Cũng đúng, ta nghe nói… Quý phu nhân là mỹ nhân hiếm thấy, chỉ sợ công tử chẳng để đám dung chi tục phấn này vào mắt.”

Công chúa Quỳnh Hoa? Trong đầu Triệu Bân hiện lên hình ảnh nàng ta hàng đêm bồi hồi ở cửa thư phòng, chờ hắn trở về kia. Một đôi mắt đào hoa đã từng tiêu sái cuối cùng cũng mang theo vài phần khuê oán, lại vẫn chẳng giải được hết hận ý trong lòng hắn.

Hắn căm ghét chuyện công chúa sử kế ép biểu muội phải gả cho người khác.

Hơn nữa, trong lòng hắn còn ẩn giấu một bí mật càng sâu hơn nữa. Kể từ ngày hắn viên phòng thất bại với công chúa ấy, hắn dường như sinh ra sợ hãi đối với chuyện phòng the này. Có mấy lần, hắn tràn đầy hận ý, muốn mượn cớ để làm nhục công chúa ở trên giường, lại phát hiện thân dưới mãi vẫn chẳng có phản ứng. Cuối cùng, còn chưa tới Văn Lan Viện thì chính hắn đã hốt hoảng bỏ chạy.

Những ngày gần đây, hắn thường cùng các công tử thế gia tới đây, nhìn thấy bọn họ cùng rất nhiều mỹ nữ quyến rũ rán tỉnh lẫn nhau, nhìn bọn họ trừ bỏ bước cuối cùng thì đã làm hết thảy; thế nhưng thân thể hắn lại chẳng hề có chút phản ứng nào cả.