Chương 25: Tướng phủ có hỷ 25

Editor: Diệp Thanh Thanh

Tuy vi diện này nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường nhưng quan viên rất ít người phô trương như thường dân, còn người được rước vào nhà phải có lí lịch trong sạch, hơn nữa nhi tử của nam chính cũng sắp đến tuổi thành hôn anh ta còn muốn nạp thêm tiểu thϊếp!

"Thật xin lỗi...."

Kiều Tư Thu lớn tiếng xin lỗi, ánh mắt dần mất đi ánh sáng, nước mắt sắp rơi: “Ta không nghĩ đến sẽ tổn thương phu nhân…. Nhưng ta cùng Trạch đại ca yêu nhau thật lòng .…”

Nghe hết câu nói của Kiều Tư Thu bỗng cô thấy bụng mình thắt lại thức ăn sáng giờ xíu nữa thì nôn hết ra ngoài, cô ta đúng chuẩn là một đóa bạch liên hoa. Dám ngồi trước mặt chính thất nói rằng bản thân cùng phu quân của người ta là thật lòng yêu nhau, cô ta còn đặt chính thất vào mắt không? Đến giờ cô mới hiểu người tốt tính như nguyên chủ sau lại điên cuồng hắc hóa rồi, thiết nghĩ mà xem ai sau khi nghe xong câu đó còn có thể khống chế bản thân mà không phải xông ngay tới bóp chết cô ta đây?

Tuyết Đào hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh mỉm cười nói: “Nếu ngươi thích Tướng Quân như vậy ta đã cùng Tướng Quân bàn qua, chàng muốn rước ngươi vào cửa ta cũng không phản đối. Nhưng ngươi không thấy tiếc nuối sao? Đang độ tuổi xuân đẹp cớ gì lại đi làm thϊếp chứ.”

Hai chữ ‘làm thϊếp’ như con dao bén cắt vào trái tim khiến cô ta đau đớn vô cùng, tuy thế vẫn kiên định nói: “Phu nhân ta không cảm thấy tiếc nuối.”

"Vậy thì tốt, mau lau nước mắt đi.”

Tuyết Đào ân cần dặn dò: "Sau này khi đã vào phủ ngươi nhất định phải sửa tính tình của mình, lão phu nhân lớn tuổi thích vui vẻ ngươi mà khóc trước mặt lão phu nhân làm người phiền lòng thì đến cả Tướng Quân cũng không cứu được ngươi.”

Kiều Tư Thu vội vàng lau nước mắt, gật đầu lia lịa tỏ vẻ chính mình làm được.

"Có điều...."

Tuyết Đào nghi ngờ: "Tướng Quân chưa từng nói với ngươi là chuyện này cần thời gian sao? Ngươi cũng biết dạo trước vì chuyện của ngươi Tướng Quân bị Hoàng Thượng trách phạt hiện tại khắp Kinh Thành đều nhìn vào Tướng phủ chằm chằm chỉ sợ thời gian ngắn không thể công khai chuyện rước người vào phủ được. Ngoan, ngươi thích chàng ấy như vậy tự nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này. Ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi một viện trạch ở bên ngoài, ngươi đến đó ở trước khi nào chàng ấy rảnh sẽ đến thăm ngươi. Nhưng đừng lo lắng, ngươi không phải loại nữ nhân mang địa vị mờ ám ta sẽ sắp xếp để ngươi kính trà cho ta, chờ khi tin đồn qua đi ngươi sẽ được rước về phủ.”

Đây không phải là kiểu mập mờ không có tôn nghiêm đạo đức sao, ai sẽ nguyện ý?

Cô ta có thích Lịch Văn Trạch không? Có thì phải biết nghĩ cho anh ta, chịu giúp anh ta nửa phần ủy khuất này thì tính là cái rắm gì, chịu nhục qua một đoạn thời gian tương lai sẽ được quan minh chính đại ngày ngày kè cạnh tình lang quá tốt chứ còn gì!

Thiếu nữ lập tức kinh ngạc, trong thư Lịch Văn Trạch không hề đề cập đến chuyện này, loại tin tức này đột ngột xuất hiện khiến cô ta sụp đổ, hai chân mềm nhũn trực tiếp khụy gối xuống đất: “Cầu phu nhân thương hại, ta làm thϊếp đã đủ hổ thẹn với song thân dưới hoàng tuyền rồi, mong người từ bi rước ta về phủ.”

Tuyết Đào nheo mắt nhìn thiếu nữ đang dập đầu xuống đất lia lịa.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Tuyết Đào liền từ ghế dài đứng dậy bước tới trước mặt Kiều Tư Thu.

Kiều Tư Thu ngừng dập đầu, ngẩn người nghi hoặc nhìn người nữ nhân đang đứng trước mặt mình không nghĩ tới ‘thịch’ một tiếng đối phương cũng quỳ rạp xuống đất nước mắt rơi lã chã so với cô ta còn nhiều hơn gấp mấy lần.

“Phu Nhân….” Kiều Tư Thu vì quá kinh ngạc mà đứng phất dậy thậm chí quên cả lau nước mũi.

Chậc chậc, mỹ nhân cũng là người cũng phải ăn, uống, ngủ, ỉa, xì hơi lúc khóc còn chảy cả nước mũi. Tuyết Đào nghĩ lun tung một hồi sau đó canh đúng thời điểm cửa mở ra, cô giả vờ đau lòng kêu lên: “Kiều cô nương, van xin ngươi đừng ép ta nữa ngươi chỉ cần vì Tướng Quân chịu chút ủy khuất! Ta thề, khi tin đồn vừa lắng xuống ta nhất định sẽ rước ngươi về Tướng phủ!”

Dứt lời, khóe mắt cô nhìn thấy một đôi ủng màu đen xuất hiện, cô dập đầu hai cái: “Xem như người làm tỷ tỷ này cầu xin ngươi, ngươi…. đừng gây thêm….Tướng phủ….đừng…..”

Giọng cô càng lúc càng yếu ớt vô lực, đột nhiên cả người đổ gạp xuống nền nhà hai mắt nhắm nghiền lại.

Giọng của Tuyết Đào vừa nãy không nhỏ, mọi người vừa đến đều nghe rõ, lúc vào tới nơi họ liền trông thấy Kiều Tư Thu đứng ngơ ngác bên cạnh còn Tuyết Đào một thân nội y màu trắng gương mặt tái nhợt đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

“Ta gϊếŧ chết ngươi!”

Hai mắt Lịch Hạo Triết đỏ hoe xông tới túm lấy cổ áo Kiều Tư Thu trước khi Lịch Văn Trạch kịp phản ứng cậu ta đã ném cô ta vào tường, sau đó lại túm lấy cổ cô ta: “Ngươi làm gì mẫu thân ta rồi hả? Nói mau!”

Kiều Tư Thu bị bóp cổ đến hít thở không thông, gương mặt nhỏ đỏ bừng đôi tay không ngừng vỗ vỗ vào tay Lịch Hạo Triết, ánh mắt hướng Lịch Văn Trạch cầu xin: “Ô….”

Lịch Văn Trạch thấy gương mặt nhỏ của người trong lòng ngày càng biến sắc thì đau lòng tiến lên kéo Lịch Hạo Triết ra. Cơ thể của cô gái run rẩy rơi vào lòng anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt: “Trạch đại ca……khụ khụ khụ khụ…..”

“Phụ thân?!” Lịch Hạo Triết kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt rồi chỉ vào Kiều Tư Thu đang nằm trong lòng Lịch Văn Trạch tức giận mắng: “Nữ nhân này biết rõ mẫu thân đang bị bệnh còn cố tình đến cửa ép người rước nàng ta vào phủ bức bách khiến bệnh tình của mẫu thân chuyển nặng, phụ thân, người còn muốn bảo vệ nàng ta?!”

“Nàng ấy vẫn còn nhỏ.” Một bên Lịch Văn Trạch vỗ nhẹ lưng Kiều Tư Thu đang run sợ trong vòng tay của mình để an ủi, một bên cố gắn biện minh.

“Nàng ta bằng tuổi con sao có thể còn nhỏ chứ? Con biết lễ nghĩa, đạo đức, liêm sỉ còn nàng ta thì không?!”

Hiếm khi Lịch Hạo Triết cười lớn: “Mẫu thân ta vì phụ thân mà ngày đêm lo tính, quản lý cả cái Tướng rộng lớn này. Còn ngươi thì sao? Mặc kệ danh tiếng của phụ thân ra sao, mặt kệ Tướng phủ đối mặt với chuyện gì ngươi chỉ một lòng khăn khăn muốn tiến môn? Ta khinh!”

Lịch Văn Trạch trầm mặt, không thốt nên lời dù sao rất nhiều người ở đây đều nghe thấy câu đối thoại cuối cùng của Tuyết Đào nói với Kiều Tư Thu. Anh ta chỉ biết siết chặt vòng tay quay mặt sang một bên để chặn ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người xung quanh, dù thế nào người con gái này cũng là tâm can bảo bối trong lòng anh ta, anh ta không thể để người khác bắt nạt được.

Editor: Diệp Thanh Thanh