Chương 27: Tướng phủ có hỷ 27

Editor: Diệp Thanh Thanh

"..." Cả Lịch Văn Trạch và Kiều Tư Thu đều không phản bác lại được.

"Tương lai nàng ta sẽ thành thϊếp của gia đình danh giá sao có thể không biết khuôn phép quy cũ như vậy? Hiện tại ta không dạy dỗ nàng ta một chút không lẽ đợi sau này nàng ta leo lên đầu lão bà này ngồi mới nói?! Cứ làm theo những gì thê tử ngươi sắp đặt, trước hết để nàng ta ở bên ngoài đợi sau khi học hết lễ nghi mới rước vào!”

......

Tuyết Đào “ngất” một cái liền hai ngày sau mới tỉnh. Vừa định thần lại đã nghe Dạ Trúc cùng Lịch Hạo Triết miêu tả lại gương mặt ngày hôm đó của Kiều Tư Thu một cách sống động. Hôm đó khi Lịch Thị ra lệnh cho người hầu kéo Kiều Tư Thu ra ngoài Lịch Văn Trạch lo lắng muốn cản lại nhưng Lịch Thị dùng tính mạng uy hϊếp nên anh ta cũng đành đứng im nửa bước cũng không dám động.

"Tổ mẫu đến thật đúng lúc." Lịch Hạo Triết cảm thán một câu.

Kích động cúi đầu khuấy canh gà trong chén, Tuyết Đào giấu nụ cười trên môi tốt xấu gì cô cũng sống ở Tướng phủ một đoạn thời gian rồi hơn nữa cô đã hao tâm tổn sức bày mưu tính kế chuyện đúng lúc là tất yếu thôi!

Thật ra trong nguyên tác Lịch Thị là một người suy tính chu toàn, ban đầu không có nhiều mảnh vụn khiến Tướng phủ náo loạn như vậy, sau này vì không chịu nổi sự van xin của Lịch Văn Trạch nên bà ấy đành gật đầu đồng ý cho nam nữ chính ở cạnh nhau. Tiếp đến bà ngã bệnh không gượng dậy được và qua đời, rào cản lớn nhất đã không còn ai có thể ngăn nam chính danh chính ngôn thuận rước Kiều Tư Thu vào phủ làm chủ mẫu.

Thật đáng tiếc….. Lần này Tuyết Đào không muốn bọn họ vui.

“Mẫu thân.”

Lịch Hạo Triết cẩn thận đánh gãy sự trầm tư của cô: “Người còn nhớ lần trước con cùng người nói qua, tháng sau hạm đội của Kiến An ca ca sẽ rời khỏi Kinh Thành? Lần này con không đi Lương Quốc con muốn vượt biển cùng người nước ngoài đó, chuyến này không biết con còn có thể trải nghiệm được bao nhiêu thứ mới mẻ thú vị đây!

“Con muốn đi sao?” Tuyết Đào húp miếng canh gà rồi cười mỉm hỏi.

Lịch Văn Trạch ngại ngùng gãi gãi đầu không đáp, cậu ta cũng có chút xấu hổ thân là con quan chức thường ngày không có việc gì làm cứ chạy theo sau lưng thương nhân.

“Gọi biểu ca Kiến An của con đến đây.”

“Mẫu thân, người muốn làm gì vậy…..?” Lịch Hạo Triết kinh hãi hỏi.

Tuyết Đào cầm chiếc khăn tay trên khay lau khóe miệng trợn mắt nói: “Muốn dẫn nhi tử của ta vượt biển ta phải tự mình nhìn xem người đàn ông này có đủ bản lĩnh để đưa con trở về đất liền an toàn không? Tướng phủ hiện tại chỉ có mầm non là con nếu con có chuyện gì tổ mẫu có thể chịu được sao?”

Lịch Hạo Triết nghe xong thì vui vẻ suýt chút nữa nhảy cẫng lên, sản khoái đáp ứng và nhanh chóng rời đi.

Lịch Hạo Triết hành động rất nhanh, Tuyết Đào vừa ngủ trưa dậy cậu ta đã xấu hổ nói với cô rằng Kiến An ca ca đã đến nhà được một lúc và hai người bọn họ đã uống trà đánh cờ trong hậu hoa viên để đợi cô thức dậy.

Sau bao nhiêu ngày “nghỉ ngơi” hôm nay lần đầu tiên Tuyết Đào ăn mặc quần áo chỉnh tề tiếp vị ‘Kiến an ca ca’ này trong đại sảnh.

Người đàn ông ngược sáng đi vào, quần áo trên người là gấm đen loại thượng hạng. Vẻ ngoài điển trai không giống kiểu thương nhân sắc sảo khôn khéo mà cô đã tưởng tượng trước đó hơn nữa trên người anh ta toát ra một loại khí chất nho nhã nhẹ nhàng nếu nói anh ta làm quan văn cô cũng tin.

"Tôn Kiến An thỉnh an phu nhân." Người nam nhân chắp tay lại tạo ra động tác hành lễ.

Tuyết Đào gật đầu tỏ ý mời đối phương ngồi anh ta thấy thế thì ngồi xuống bên cạnh Lịch Hạo Triết. Một loạt động tác cử chỉ quơ tay múa chân đều toát lên khí chất hơn người.

Chẳng qua….. Tuyết Đào khẽ nhíu mày lẽ nào là ảo giác, người nam nhân này luôn cho cô một cảm giác kỳ quái khó nói nên lời đặt biệt ánh mắt anh ta nhìn cô khiến cô toàn thân khó chịu.

"Có lẽ…."

Cô hỏi: "Tôn công tử biết ta?"

Lịch Hạo Triết sửng sốt, hiển nhiên Tôn Kiến An cũng không ngờ sẽ có nữ nhân đột nhiên hỏi anh ta câu này, nên không trả lời ngay mà ngón tay cái vô thức miết trên chén trà trong tay.

"Đương nhiên biết."

Bỗng nhiên Tôn Kiến An cười nói: "Ngài là phụ nhân Tướng phủ uy vũ cũng là mẫu thân của Hạo Triết."

Tuyết Đào hờ hững mím môi để lộ lúm đồng tiền không dễ thấy trên má, cô không muốn dây dưa quá nhiều vào chuyện này chỉ cần đối phương là một thương nhân có tư cách là được.

"Sáng sớm nay Triết nhi nói muốn vượt biển ta sợ lại gây thêm nhiều rắc rối cho cậu thân là một người mẫu thân ta đặt biệt mời cậu đến để cảm tạ cậu đã chăm sóc Triết nhi trên suốt đoạn đường đi vừa qua."

Tuyết Đào vừa nói vừa quay sang Lịch Hạo Triết: "Nhìn đầu óc của ta này cố ý mời Kiến An ca ca của con đến để tạ ơn lại quên đem theo lễ vật, con mau về viện giúp mẫu thân đem lễ vật đến đây."

Mặc dù Lịch Hạo Triết có chút hoài nghi mẫu thân cố ý lừa gạt mình nhưng cậu ta chỉ nghĩ nhất định là mẫu thân cực kỳ lo lắng cho mình vì dù sao chuyến ra khơi này cũng khác xa so với chuyến trước. Vì vậy cậu ta ngoan ngoãn đứng dậy, trước khi đi còn lo lắng nói: "Mẫu thân, người đừng dọa Kiến An ca ca chạy mất."

Sau khi Lịch Hạo Triết rời đi, anh ta mới nhướng mày: "Phu nhân đừng khách khí."

"Không phải khách khí, cầu người giúp đỡ cần có thái độ của kẻ cầu xin."

Tuyết Đào mỉm cười: "Tôn công tử cảm thấy Triết nhi có thích hợp kế thừa Tướng Quân phủ này không?"

Tôn Kiến An bình tĩnh đặt chén trà trên tay lên bàn: "Phu nhân muốn nghe ý kiến thật sao? Cậu ta không thích hợp."

"Ta cũng cảm thấy đứa nhỏ đó không thích hợp, rất vui khi có người cùng suy nghĩ với ta về vấn đề này. Vì vậy, Tôn công tử ta có việc muốn thương lượng với cậu."

"Phu nhân mời nói." Biểu tình trên gương mặt nam nhân lộ ra một tia mới lạ. Mặc dù các quan lại quý tộc đều có tài sản riêng nhưng rất ít người trực tiếp quản lý phần lớn đều thông qua người khác để bàn chuyện làm ăn huống hồ là một phu nhân trong Tướng phủ rộng lớn lại đích thân bàn chuyện làm ăn với thương nhân trường hợp này xưa giờ chưa từng xảy ra.

"Triều đình đối với việc xuất cảng rất nghiêm ngặt nhưng theo ta được biết một số hàng hoá trong nước không thể mang ra nước ngoài nhưng ở nước ngoài lại có một số thứ trong nước không có và có thể bỏ kèm vào hàng hoá để đem về vì việc kiểm kê nhập vào không thật sự chặt chẽ đến không có kẻ hở….." Cô vừa nói vừa thản nhiên để một vật gì đó lên bàn.

Editor: Diệp Thanh Thanh