Chương 4: Tướng phủ có hỷ 4

Editor: Diệp Thanh Thanh

Đề nghị Tuyết Đào đưa ra về mọi khía cạnh đều quá chu toàn, Lịch Văn Trạch chắc chắn không phản đối. Lão phu nhân cảm thấy ý kiến này rất thỏa đáng liền đồng ý, đặt biệt khen ngợi ca ca tẩu tẩu của con dâu sẵn lòng giúp đỡ, bà rất hài lòng.

Hai ngày sau Lịch Hạo Triết vui vẻ vác hành lý cùng hai tùy tùng và biểu ca Kiến An lên thuyền, Tuyết Đào nheo mắt vẫy tay tạm biệt, xem như đã giải quyết xong một người.

Quay về Kinh Thành xem nhà, cô chọn được hộ trạch có ba cửa ra vào vị trí đẹp rất hợp với khí chất của ca ca nguyên chủ.

Tiếp đến cô đón gia đình huynh tẩu nguyên chủ, an bài chỗ ở xong cô liền đem chuyện Kiều Tư Thu nói cho họ biết.

Nghe Tuyết Đào nói thế động tác bưng tách trà của ca ca nguyên chủ dừng lại, nhìn về phía thê tử mình.

Dương Thị năm nay đã 40 tuổi có thể vì sống ở Phía Nam nên da dẻ mềm mại mặt mày trông rất phúc hậu, khôn khéo.

Thấy phu quân nhìn mình, cô ấy liền cười: "Đây đâu tính đại sự gì? Nếu tiểu muội đã lên tiếng hiển nhiên phải giúp." Bất quá chỉ là nữ nhi trên danh nghĩa hơn nữa Lịch Văn Trạch tốt bụng như vậy chắc chắn không đến lượt vợ chồng cô ấy chăm nom. Huống hồ Tuyết Đào giờ là phu nhân tướng quân, thân phận so vợ chồng họ cao hơn mấy bật.

Dương Thị không phản đối chỉ có cô gái mặc váy hồng vẻ mặt không vui "xíu" một tiếng.

Tuyết Đào đoán đây là Tuyết Linh San nữ nhi duy nhất trong nhà, khó tránh tính tình có vài phần kiêu căng. Cô gái trẻ có gương mặt bầu bĩnh dễ thương nhưng không sắc sảo. Trong nguyên tác nguyên chủ đưa cả gia đình huynh tẩu vào tướng phủ sống, cô cháu gái ngoan này cùng Lịch Hạo Triết đã kéo chân sau nguyên chủ không ít vì cô ta cũng có mối quan hệ rất tốt với Kiều Tư Thu.

Tuyết Linh San bắt gặp ánh mắt Tuyết Đào đang nhìn mình, làm cô ta lạnh hết sống lưng lại nhớ lời mẫu thân dặn trên xe ngựa liền hèn nhát quay đầu qua chỗ khác.

Thu hồi ánh mắt Tuyết Đào nhếch môi, những người thích vô cớ gây sự chỉ cần đừng nhảy nhót dưới mi mắt của cô, cô sẽ không bận tâm.

Sắp xếp mọi chuyện xong xui, Tuyết Đào được thanh tỉnh một đoạn thời gian.

Hôm nay, cả gia đình huynh tẩu đến Tướng phủ bái phỏng, vừa đến Kinh Thành hôm trước hôm sau họ đã chào hỏi và gửi cho gia đình chồng cô rất nhiều đặc sản Thanh Châu. Nên lần này do lão phu nhân làm chủ mời cơm trả lễ, huống chi đây là người thân của con dâu từ Thanh Châu xa soi đến chơi cho nên phải giữ thể diện.

Dù đã nhiều lần bước vào Tướng phủ nhưng Tuyết Linh San vẫn bị choáng trước vẻ uy nghiệm lộng lẫy nơi đây. Kinh Thành đúng là phồn hoa, Thanh Châu làm gì có phủ đệ nào lớn như vậy.

Nghĩ tới đây cô ta nhớ đến con trai trưởng Triệu gia, hai má đỏ hồng mong rằng sẽ giống lời cha cô nói anh ấy có tương lai rộng mở con đường thăng quan tiến chức thuận lợi. Giống cô trượng Lịch Văn Trạch lúc đầu chỉ có chức quan nhỏ trong quân đội nay đã thành tướng quân.

Vừa định thần trở lại, cô ta thấy cô cô đang nhìn mình chằm chằm ánh mắt chứa đựng nhiều ý tứ phức tạp. Cô ta căng thẳng vội cầm chén uống một ngụm lớn.

Khi Tuyết Linh San đặt chén trà xuống, đã nghe cô cô cùng mẫu thân tươi cười nói chuyện gia đình.

Cuối cùng cô ta cũng không thích người cô cô này, cho dù khi còn ở Thanh Châu tổ phụ tổ mẫu thường xuyên nhắc đến Tuyết Đào, ngay cả khi ngẫu nhiên cha mẹ cảm thán cô cô thật tốt bụng. Hay bạn bè ngưỡng mộ cô ta vì bản thân có người cô cô sống ở Kinh Thành nên được mặc nhiều quần áo đẹp thì cô ta vẫn thấy không vui.

Vì cô ta cảm thấy người cô cô này không tốt và nhiệt tình với nhà cô ta như vẻ bề ngoài. Nhà họ đến Kinh Thành chơi cũng không mời gia đình họ ở lại phủ tướng quân mà để mọi người nghỉ ngơi tại một phủ đệ nhỏ xíu.

Cô ta vẫn đinh ninh rằng những người thật sự thân thiết sẽ không đối xứng với nhau làm vậy.

Lão phu nhân đang vui vẻ cùng vợ chồng Dương Thị nói chuyện phong tục Thanh Châu thì nha hoàn bước đến phía sau Tuyết Đào nói nhỏ: "Phu nhân, Tướng quân chuyển lời rằng đã về đến Kinh Thành nhưng phải vào cung báo bình an với Hoàng Thượng nên phó tướng quân sẽ đưa Kiều tiểu thư hồi phủ trước."

Tuyết Đào gật đầu ý bảo mình đã hiểu, sau đó nhẹ giọng chuyển lời cho mọi người biết chuyện.

Gần trưa một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp dáng người nghiêm chỉnh bước vào sảnh chính khom người chào lão phu nhân cùng Tuyết Đào. Theo sau là một thiếu nữ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, dù chất liệu tầm thường vẫn không thể che giấu vẻ đẹp thanh thuần thoát tục kia. Bên cạnh là một nữ hầu thô kệch có lẽ là người hầu hạ trên đường đi.

Đầu Tuyết Đào tự động nhảy số ra kịch bản giữa đường nữ chủ lương thiện xinh đẹp đã cứu giúp một người phụ nữ khổ sở khỏi nguy hiểm. Khiến nam chính phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Lý Phó Hoàn chào hỏi mọi người xong, nghi hoặc nhìn về phía Kiều Tư Thu tự hỏi vị cô nương được tướng quân cứu về sao không nói lời nào?

"Kiều cô nương?" anh ta nhắc nhở.

Từ nhỏ Kiều Tư Thu luôn sống cùng gia đình ở Tây Nam, điều kiện sao có thể so với sự giàu có này được? Cuộc sống hằng ngày tương đối khổ vả lại xung quanh biên giới không có thành đô khác nên lần đầu đến Kinh Thành trong lòng cô ta sinh ra cảm giác chua xót không nói nên lời. Hoá ra đây chính là nơi Trạch đại ca sống từ nhỏ.

Tuy Trạch đại ca bằng tuổi phụ thân của mình nhưng bản thân cô ta vẫn muốn bướng bỉnh gọi huynh ấy là đại ca, lúc đầu Lịch Văn Trạch phản đối rất quyết liệt nhưng thấy cô ta kiên quyết như vậy, cũng đành để cô ta tùy hứng.

Trong sảnh tướng phủ uy nghiêm nhìn những con người như hoa như ngọc trước mắt, cô ta đang cố phân tích thử xem ai là phu nhân của Trạch đại ca từ những lời Lý phó tướng vừa nói. Vì một vị anh hùng vừa dũng mãnh vừa đẹp trai như anh ấy chắc chắn không thể lớn tuổi như vậy vẫn chưa lập gia đình mặc dù cô ta rất ít khi nghe anh ấy nhắc về người thân, cô ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Editor: Diệp Thanh Thanh