Chương 7: Tướng phủ có hỷ 7

Editor: Diệp Thanh Thanh

Xác thực Kiều Tư Thu đã đến tuổi cập kê không thể không minh bạch như vậy mà sống trong tướng phủ được. Ngoài cách Tuyết Đào đưa ra thì không còn biện pháp nào thỏa đáng hơn nữa.Thấy anh ta rối rắm, Tuyết Đào mỉm cười. Bây giờ tình cảm của nam nữ chính vẫn chưa rõ ràng, ngày sau khi xác nhận rõ sẽ thành tình yêu giữa dượng và cháu gái dù chỉ trên danh nghĩa nhưng chắc chắn không dễ dàng có kết cuộc tốt đẹp giống nguyên tác.

"Tướng quân ngài không cần vội vàng quyết định, vừa đánh giặc trở về chắc hẳn rất mệt mỏi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt chúng ta ngày sau lại quyết định? Dù sao thϊếp đều nghe lời chàng" Tuyết Đào vừa nói vừa đưa ly rượu đến trước mặt nam chính, thấy anh ta lại uống cạn cô liếc mắt ra hiệu với Tô di nương: "Di nương, thất thần gì nữa? Gắp thức ăn cho tướng quân đi!"

Lịch Văn Trạch liền nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng như tuyết lướt qua cùng một mùi hương dễ chịu xông thẳng vào mũi. Hốc mắt anh ta đỏ lên, đồ ăn Tô di nương gắp anh ta đều ăn hết.

Ánh mắt nam chính ván lên người Tô di nương, khiến cô ta ngượng ngùng. Đêm nay cô ta mặc chiếc váy màu hồng tím, thoa thêm phấn son mà Tuyết Đào cho lúc chiều.

Sau khi dùng bữa xong, Tô di nương nhu thuận rót trà cho hai người, Tuyết Đào nhấp một ngụm: "Tướng công, mấy hôm nay thϊếp thường đau nửa đầu, hay tối nay chàng đến viện Tô di nương nghỉ ngơi cho tốt."

Lịch Văn Trạch không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Uống trà xong anh ta dặn dò cô đôi ba câu rồi rời khỏi viện, Tô di nương mừng rỡ vội vàng đi theo.

Tuyết Đào ra hiệu cho Dạ Trúc đổ bình rượu đi, cô coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của lão phu nhân, một gia tộc hưng thịnh cần dựa vào con cháu.

Định thần lại, ngẩng đầu lên Tuyết Đào bắt gặp ánh mắt uất hận của Dạ Trúc, cô khẽ cười.

"Phu nhân, người còn cười? Trong phủ tướng quân chỉ có người sinh được thiếu gia, tội gì vô duyên vô cớ phải đẩy tướng quân đến viện khác!" Dạ Trúc bĩu môi buồn rầu nói.

Tuyết Đào im lặng cười cười.

Tình cảm trải qua nhiều khó khăn mới càng đáng trân quý nếu thiếu đi những thứ đó kết quả thế nào rất khó nói…..

Sáng hôm sau Tuyết Đào vẫn thức dậy bình thường, ăn sáng xong Dạ Trúc thì thầm báo cáo rằng đêm qua đèn của Thanh Thúy viện nơi Tô Di nương ở sáng qua nữa đêm mới tắt.

Dạ Trúc cảm thấy tức đến tim muốn nghẹt thở khi kể chuyện đó, thật sự không hiểu sao phu nhân lại cười vui vẻ đến vậy.

Tuyết Đào mỉm cười, đây thực sự là nam chính? Nam chính này cùng nam chính trong nguyên tác miêu tả thật không giống nhau nha. Tâm tình đang tốt cô liền phân phó công việc cho quản gia, cùng lúc đó người hầu chạy vào báo Kiều Tư Thu đang đứng trước viện muốn vào thỉnh an cô.

Cô cho quản gia lui xuống.

Nữ chính bước vào liền nói: "Tư Thu thỉnh an phu nhân.”

Tuyết Đào gật đầu, mỉm cười ý bảo cô ta ngồi xuống nói chuyện, quan tâm hỏi: "Hôm qua ngươi nghỉ ngơi tốt không? Tướng quân về hơi muộn cũng định đi thăm ngươi lại sợ ngươi đã nghỉ ngơi nên không làm phiền."

Kiều Tư Thu nghe tin Lịch Văn Trạch hồi phủ hai mắt cô ta sáng lên sau đấy tối sầm lại. Trạch đại ca không biết mình có bao nhiêu ỉ lại vào anh ta? Sao nhẫn tâm xem cô ta thành người xa lạ? nhớ lại khoản khác xấu hổ ở đại sảnh, sẽ không phải là...

Nhìn ánh mắt hồ nghi của nữ chính, Tuyết Đào thầm nghĩ không biết vị này lại tự bổ não bản thân cái gì. Quả nhiên, Kiều Tư Thu nước mắt lưng tròng đứng lên bộ dáng như sắp quỳ xuống!

"Phu nhân thứ tội, là ta suy nghĩ chưa chu đáo hy vọng phu nhân tha thứ..." đại khái Kiều Tư Thu nghĩ hành động ngày hôm qua của mình đã truyền đến tai nam chính, khiến anh ta không vui vì dù sao người này cũng là thê tử của anh ta. Tất nhiên, trong lòng cô ta cũng có một phần suy nghĩ nhỏ phải chăng vị này ở trước mặt Trạch đại ca nói xấu mình….

Cô ta liền dập tan ý nghĩ đó, vì cô không muốn nghĩ xấu cho người khác.

Ngay khi đầu gối cô ta sắp chạm nền gạch lạnh lẽo thì bị người dùng một lực lượng rất lớn kéo lên, nữ chính căn bản không đủ sức phản kháng. Kinh ngạc ngẩng đầu, cô ta liền bắt gặp Dạ Trúc cười nói: "Kiều tiểu thư cẩn thận chút, cô quỳ ở đây là muốn phu nhân chúng tôi mang tiếng xấu sao?”

"Ta không phải..." Kiều Tư Thu ngước đôi mắt hắng lệ nhìn Tuyết Đào.

Mày Tuyết Đào nhíu lại, nữ chính này không tâm cơ như vậy, vì người tâm cơ sao có thể làm nữ chính? Cô ta là Tiểu Bạch Hoa không được liền khóc lóc quỳ gối, vì hành động này mà vô duyên vô cơ nguyên chủ cùng Lịch Văn Trạch nảy sinh rất nhiều hiềm khích. Sau đó cô ta mở to đôi mắt ngây thơ xin lỗi rằng bản thân cũng không nghĩ ngợi gì, không cố ý, cầu tha thứ rồi lại quỳ lại hiểu lầm một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại.

"Đứa trẻ ngoan." Cô nháy mắt với Dạ Trúc đang đứng phía sau ghế, tiếp đến hiền lành nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta vui mừng biết bao nhiêu sao lại nỡ trách ngươi chứ? Hôm qua chỉ là đột ngột quá khiến ngươi bị doạ sợ, ta đây đều hiểu hết.”

Sau một phen an ủi, Kiều Tư Thu rút khăn tay xoa xoa mắt, cuối cùng cũng bình ổn được cảm xúc có thể nói chuyện bình thường.

Không bao lâu, một cỗ hương thơm truyền vào tiếp đến Tô di nương mặt mày ngập tràn xuân ý xuất hiện. Đi đến giữa phòng cô ấy hành lễ thỉnh an Tuyết Đào: "Đa tạ phu nhân thương hại."

Tô di nương là người thông minh biết nhìn nhận địa vị bản thân mình. Cô ấy xuất thân từ một gia đình thương nhân nhỏ bình thường, không địa vị không quyền lực gã được vào tướng phủ đã được xem là may mắn. Cuộc sống làm thϊếp tất cả phụ thuộc vào lòng từ bi của chủ mẫu, cô ta đã vào đây mấy năm nếu chủ mẫu không cho cô ta cơ hội dễ gì tướng quân sẽ sủng hạnh cô ta.

Editor: Diệp Thanh Thanh