Chương 151: Chỉ thích em

Trịnh Huyền Diệp là ngôi sao nổi tiếng, ca hát hay diễn xuất đều đứng top đầu. Chỉ là thiếu một cơ hội phong thần mà thôi.

"Trịnh Huyền Diệp." Thanh Chu quay đầu lại, sau đó xoay người nhìn bóng lưng hai người kia, nhẹ nhàng kêu lên. Trịnh Huyền Diệp giật mình, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn người vừa gọi anh. Ông chú kia cũng quay đầu lại cực nhanh.

"Chuyện gì." Ngược lại ông chú kia như dẫn đầu, chắn ở trước người Trịnh Huyền Diệp, vẻ mặt hung thần ác sát. Sau đó, ông ta mới thật sự nhìn thấy mặt thiếu nữ.

Không vào giới giải trí thật đáng tiếc!

Ông chú nhìn Thanh Chu, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch con đường thích hợp cho người này. Trịnh Huyền Diệp kéo cây đại thụ đang giở chứng kia ra, cười nhìn về phía Thanh Chu.

"Tôi đây......" Anh đã nói mà! Làm sao bây giờ lại có người không nhận ra anh được chứ! Trừ khi người này từ sao Hỏa xuống!

"Ký tên cho tôi được không?" Thanh Chu hỏi. Nếu như là Ôn Uyển thì có lẽ cô ấy sẽ rất muốn chữ ký này. Ông chú kia nghe được lời nói rõ ràng kia liền thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Huyền Diệp bước nhanh tới trước mặt Thanh Chu.

"Được thôi."

Cô bé này trông thật đáng yêu.

[ … ]

Bạch Thất chỉ bất lực, nó không thèm nhìn. Người này, chắc là một người mù, nhưng......

Đáng yêu? Kí chủ của nhà tôi và cái từ sến súa này hoàn toàn không dính dáng tới nhau chút nào, cám ơn.

Sau đó Trịnh Huyền Diệp trầm mặc, Thanh Chu cũng trầm mặc.

"Ký ở đâu đây?" Cuối cùng vẫn là Trịnh Huyền Diệp mở miệng nói trước. Thanh Chu lúc này mới giật mình, ừ nhỉ? Nếu ký thì ký ở đâu mới được? Trịnh Huyền Diệp nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Thanh Chu, cảm thấy xấu hổ.

Biểu tình của cô gái này nhìn còn ghê gớm hơn anh. Vì thế mắt liền thấy vị "đại lão" kia đang ở bên cạnh không biết lấy ra một tờ tuyên truyền ở chỗ nào, sau đó đưa cho mình.

Trịnh Huyền Diệp nhìn cô rồi nhìn tờ tuyên truyền, khóe miệng anh hơi co giật.

Cái này ...... Sợ rằng cô gái này không phải là fan của anh. Nổi tiếng nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng thấy người nào có thể lấy bừa một tờ quảng cáo để anh ký tên. Người đàn ông ở phía sau trực tiếp nhìn đến ngây người.

Đây là tình huống gì vậy? Trịnh Huyền Diệp rốt cuộc cũng không nói gì, anh vẫn cầm bút ký tên lên tờ quảng cáo màu sắc rực rỡ của Thanh Châu.

"Cảm ơn." Thanh Chu không thèm cho cái người bị mình "bắt" ký tên kia một ánh mắt, xoay người liền rời đi.

Đang chuẩn bị nói cái gì mà không thể chụp ảnh chung vì sẽ ảnh hưởng đến thần tượng, ông chú kia đang hy vọng Thanh Chu có thể giữ bí mật thì khi thấy hành động của cô liền ngẩn người.

Thôi kệ, người ta đi rồi thì nói cái gì được nữa.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, chỗ này ở lâu không tốt đâu." Ông chú kia ấn huyệt thái dương, ông hình như cần thời gian để tiêu hóa tình huống kia. Ông chú lau mồ hôi không tồn tại trên trán.

Trịnh Huyền Diệp yên lặng xoay người đi vào bên trong, lúc này lại đeo kính râm lên. " Anh Lý...... Anh nói xem có phải tôi flop rồi không." Trịnh Huyền Diệp quay đầu nhìn hành lang trống rỗng, có chút buồn bực.

"Sao có thể chứ! Chú đang nổi đấy." Ông chú không hiểu nhìn Trịnh Huyền Diệp.

Trịnh Huyền Diệp không tự tin tự kiểm điểm. “Nhìn thái độ của cô gái vừa rồi, em có giống như nổi tiếng không? Anh nói xem cô ấy có thể gấp tờ giấy đó thành một chiếc máy bay không?” Trịnh Huyền Diệp thật sự tin lát nữa cô ấy sẽ ném tờ quảng cáo kia đi.

Ông chú kia gần như vô thức gật đầu. Nhìn thái độ kia, đúng là giống.

Thanh Châu ở cửa sau nhìn thấy xe của nhà họ Ôn, cô mở cửa xe ngồi lên.

Cô gái này quả là lợi hại. Thân thể đã yếu thì chớ, lại còn bị bệnh tim, biết mình như vậy lại chạy đến quán bar uống rượu?

"Chơi đủ chưa?" Giọng nam lạnh lùng truyền đến từ khoang điều khiển. "Anh!" Thanh Chu kinh ngạc.

[Ôn Dương, con trai trưởng nhà họ Ôn.] Giọng của Bạch Thất gần như vang lên cùng lúc với Thanh Chu.

"Chơi vui không?" Lại là câu hỏi ba chữ.

"Không! Chơi không vui!" Thanh Chu vội vàng lắc đầu, sau đó cô bổ sung thêm. "Em mệt rồi!"

Lời giáo huấn của Ôn Dương vừa định thốt ra thì lại phải nuốt vào chỉ vì câu mệt của em gái.

"Lần sau?" Ôn Dương không cần câu hỏi ba chữ nữa, hai từ là đủ hiểu. "Không ạ, sẽ không có lần sau đâu anh!" Thanh Chu trả lời cực nhanh, gần như liền với câu hỏi kia.

Khi cô nói xong thì lại có cảm giác thở không nổi, không, nó cứ là lạ. "......"

Vậy là, cô không nên trả lời nhanh như thế sao?

[????] Bạch Thất đầu đầy dấu hỏi chấm, cái đậu xanh rau má, chuyện gì thế? Đây là khẩu khí nói chuyện bình thường của ký chủ sao? Đùa nhau, ngày mai bão hay giề? Ký chủ ngoan ngoãn từ bao giờ thế? What the hell?

Hừm?

Ôn Dương không mở miệng, Thanh Chu cũng không có ý định bắt chuyện, vì thế mà trong xe khá yên tĩnh, ai cũng không nói gì. Nhưng mà…..

Cô bây giờ thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng lại không ngủ được.

"Em có còn nhớ hôn ước của em và Giang Thần không?" Ôn Dương nhíu mày nhìn vẻ mặt suy yếu của Thanh Chu, cũng không tiện mở miệng trách cứ, vì thế liền đổi đề tài. "Ừm." Thanh Chu gật đầu.

[Ngày mai ký chủ và tên đó sẽ gặp mặt.]

Bạch Thất nhanh chóng nhảy dựng lên báo tình báo cho Thanh Chu.

Hy vọng ngày mai Giang Thần không mang theo đơn ly hôn đến, cũng hy vọng tên đó không nói gì lung tung. Ký chủ mà tức giận thì ngay cả ngủ cũng không chịu ngủ, đã thế còn không cho hắn ngủ nữa.