Chương 152: Chỉ thích em

"Ngày mai, hai đứa sẽ gặp nhau, vậy Châu Châu có muốn gặp người đó không?" Ôn Dương trong lúc chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn Thanh Chu một cái.

Hôn sự này, anh ấy cũng cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng cha mẹ hai bên đã quyết định xong hết, hiện tại anh ấy chỉ có thể giấu em gái mình. Hai mắt đang khép hờ của Thanh Chu đột nhiên mở ra, bàn tay vốn đặt ở ngực siết chặt tảng đá trên cổ.

[Ký chủ đừng lo, không cần để ý, nhũ danh của Ôn Uyển là Ôn Châu Châu ] Bạch Thất thấy Thanh Chu có chút phản ứng lớn như vậy thì vội vàng nói.

Sau đó mới nhìn thấy tảng đá mà Thanh Chu đang nắm.

Đá.

Là cục đá!!!

Đá ở đâu ra vậy? Đây không phải là từ thanh kiếm của vị diện trước sao? [Ký chủ ơi!? Tỉnh lại đi! Ký chủ!! ] Bạch Thất bắt đầu kêu to.

Thanh Chu không thèm trả lời câu hỏi lớn tiếng của Bạch Thất.

"Được." Thanh Chu gật đầu, cũng không có nói thêm gì nữa.

Ngày mai phải gặp Giang Thần rồi.

Cô nợ ân tình của người ta. Trong tên ngay cả chữ Phong cũng không mang theo, lại bắt cô phải nhớ đến là có ý gì? Về công hay về tư thì đều phải gặp, tóm lại là cô phải ngủ một giấc thật ngon trước đã, chuyện mai thì để mai tính, ai rảnh.

Bạch Thất tự mình gào thét trong chốc lát rồi dừng lại, tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Biết rõ sẽ không nhận được đáp án gì có lợi từ Thanh Chu mà lại hét lắm như thế. Nhưng mà tại sao ký chủ lại không trả lời tôi! Tôi tuy chỉ là một hệ thống nhưng mà vẫn cần tôn trọng! Tôi chẳng lẽ không được phép cần mặt mũi sao?



Giang Thần dừng xe trước cửa nhà họ Ôn, tối qua anh mới biết được sự thật kinh hoàng.

Anh vậy mà phải kết hôn!

Đây là điều anh chán ghét nhất, chán ghét cái gọi là kết hôn nhưng không phải vì yêu mà là vì liên hôn hai nhà, liên hôn của giới thương nghiệp.

“Có mang theo giấy thỏa thuận ly hôn không?” Giang Thần xoa trán hỏi tài xế.

“Có mang.” Tài xế gật đầu.

Tối hôm qua thiếu gia ở nhà rất tức giận, suốt đêm viết ra giấy ly hôn, là định lát gặp mặt liền đưa giấy ly hôn luôn.

Giang Thần dựa vào ghế sau, rất đau đầu.

Giang phu nhân ngồi ở ghế lái phụ đã đi đón Ôn Uyển. Còn dặn dò anh chuyện kết hôn nên nói cho dịu dàng, kết hôn trước rồi bồi dưỡng tình cảm.

Anh ấy cứ không đấy.

“Buổi trưa vẫn hẹn hò với cô Vân Đóa chứ?” Tài xế suy nghĩ một hồi cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Giang Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi giật mình.

Cô gái đứng trước cửa sổ, sau đó mở cửa xe ngồi vào.

“Xin chào.” Thanh Chu nhìn Giang Thần, sau đó không mặn không nhạt chào hỏi.

Trước khi cô mở cửa đã nhìn thấy, người này viết rõ chữ bất mãn lên mặt.

Ánh mắt Giang Thần hơi khựng lại.

Là cô ấy.

Cô gái nhỏ nhìn thấy trong quán bar tối qua.

Người này..... Lại là tiểu thư nhà họ Ôn.

“Xin chào.” Giang Thần hoàn hồn, lập tức nở nụ cười.

Bên ngoài Ôn phu nhân đang chào tạm biệt với Ôn Nhu, Giang phu nhân dặn dò tài xế một chút rồi cũng không lên xe.

Thanh Chu đóng cửa sổ xe, sau đó ngáp dài xoa mắt.

Muốn ngủ quá.

Cơ thể này của cô không được, tối hôm qua ngủ không yên.

Cảm giác bây giờ này khiến cô thật sự không thể kháng cự.

Bạch Thất thấy Thanh Chu lên xe liền ngủ thì rất bất đắc dĩ, tốt lắm, đây mới là ký chủ.

“Tôi... Tôi buồn ngủ.” Trước khi ngủ, Thanh Chu như nhớ tới cái gì đó, lịch sự chào hỏi với Giang Thần.

Người này dù sao... Cũng coi như có chút ân tình với cô.

Giọng của Ôn Uyển vốn nhẹ nhàng, giọng điệu nói chuyện ngày thường cũng rất chậm.

Giờ phút này Thanh Chu gần như sắp ngủ, bốn chữ nói ra cứ có cảm giác mong manh.

Giang Thần trong lòng khẽ run, thấy cô gái đã nhắm mắt, giống như đang ngủ. Mẹ anh từng nói, sức khỏe cô không tốt, lại có bệnh tim từ nhỏ.

Trong nhà bình thường được nuông chiều, bảo anh ấy đừng kí©h thí©ɧ Ôn Uyển. Cơ thể này tối qua còn uống rượu ở quán bar. Lá gan của cô gái này thật lớn, sợ là ở nhà bị kìm nén lâu rồi. Cũng khó trách hôm nay buồn ngủ.

Theo xe chạy nhanh như bay, đầu của Thanh Chu cũng lắc lư theo biên độ nhỏ.

Giang Thần có chút không đành lòng, ngồi xuống đặt đầu Thanh Chu lên vai mình, cô gái lại không thỏa mãn, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn.

Động tác của Giang Thần trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. "Thiếu gia...... Chúng ta đi đâu đây." Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn tình huống phía sau, trong lúc nhất thời không quyết định được. Theo kế hoạch, bây giờ thỏa thuận ly hôn cũng nên ký rồi chứ? Giang Thần lúc này mới hồi thần, lông mày hơi nhíu lại.

“Đi Cảnh Tú Viên trước đi.” Đây là phòng cưới bố hắn sắp xếp cho hắn mà hắn không biết.

“Thỏa thuận ly hôn…” Giang Thần nhìn cô gái đang ôm chặt cánh tay mình ngủ, mím môi.

“Trái tim của cô ấy không tốt, đột nhiên biết chuyện này xảy ra vấn đề gì. Chuyện này...... Sau này nói cũng không muộn.”

“Cuộc hẹn lát nữa?” Tài xế lại hỏi.

“Lùi lại một giờ.” Giang Thần đỡ đầu Thanh Chu nói.

“..” Tài xế im lặng.

“Cô ấy chỉ cần ngủ ngon là được rồi.”

Thanh Chu tỉnh lại trên giường ở Cảnh Tú Viên, lúc này trời có hơi tối.

Cô ngủ từ buổi sáng tới buổi chiều ư?

Thanh Chu chậm rãi đi xuống lầu, người hầu trong nhà vừa thấy cô xuống liền lập tức đi đến.

“Thưa tiểu thư, cháo trong nồi vẫn còn nóng, cô có muốn ăn không ạ?” Người hầu biết nội tình, trong lòng có hơi đồng tình với thiên kim hào môn có thân thể không tốt này.

Thanh Chu gật đầu.