Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Không Làm Người

Chương 153: Chỉ thích em

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Ký chủ, Giang Thần đi hẹn hò với diễn viên nữ rồi】Giọng Bạch Thất lúc nói chuyện có chút nghiến răng.

Khiến Thanh Chu nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.

“......” Thanh Chu vừa ăn cháo vừa trầm mặc.

Có liên quan gì đến cô.

Cô chỉ cần ngủ ngon là tốt rồi.

Nếu Giang Thần nguyện ý tìm thêm bạn gái, cô cũng không quan tâm, chỉ cần Giang Thần vui vẻ là được. Dù sao cũng thiếu một ân tình.

[ … ]

Bạch Thất trầm mặc. Biểu hiện của ký chủ có thể bình thường một chút hay không?

"Bây giờ... Làm gì?" Thanh Chu ăn cháo xong nhìn sắc trời dần tối hỏi. Có chút nhàm chán. Đột nhiên tới một vị diện như vậy, cô cảm thấy hình như mình thanh nhàn rất nhiều.

[... Không bằng đến phim trường thăm Trịnh Huyền Diệp? ] Bạch Thất đưa ra ý kiến. Dù sao lần đó sau khi xin được chữ ký, thanh tiến độ của nhiệm vụ chính đúng là tiến thêm một ô. Làm fan không nên quá đơn giản.

[ Đinh! ]

[Con trai số mệnh Đoạn Văn Sinh online] Giọng của Bạch Thất hưng phấn hẳn lên. Bọn họ không tìm nhiệm vụ chính, nhiệm vụ chính lại tự đưa mình tới.

“Đàn em!” Đoạn Văn Sinh cách thật xa, chào hỏi trước.

Thanh Chu nghiêng đầu, có chút phiền não. Vị diện này không thể tùy tiện đánh người, cũng không thể gϊếŧ người. Vậy phải trả thù như thế nào đây?

“Đàn em, còn nhớ anh không?” Vẻ mặt Đoàn Văn Sinh hưng phấn đi tới trước mặt Thanh Chu, nở nụ cười.

Không thể không nói, làm tra nam cộng thêm người thắng cuộc đời, Đoàn Văn Sinh có một cái túi da tốt, đôi mắt lại có vẻ nhã nhặn.

Thanh Chu nhìn người này vài lần, không nói gì.

[Dựa theo kịch bản gốc, lúc này Ôn Uyển đã ký thỏa thuận ly hôn, giờ ở chỗ này vừa đau lòng vừa sợ hãi, sau đó Đoàn Văn Sinh trùng hợp xuất hiện.] Bạch Thất phổ cập kiến thức.

“Anh làm gia sư ở đây, em học ở đây à?” Thấy Thanh Chu không nói lời nào, Đoàn Văn Sinh vội vàng nói tiếp.

"Không nhớ." Thanh Chu nhìn Đoàn Văn Sinh, sau đó đảo mắt thấy được xe của nhà họ Ôn. Vì thế, Thanh Chu liền không chút lưu tình mở cửa xe trước mặt Đoàn Văn Sinh, sau đó đóng lại.

Bụi xe bay đi, Đoàn Văn Sinh vẫn còn đứng tại chỗ. Lúc này mới phản ứng lại lời nói của Thanh Châu là đang trả lời câu hỏi "Còn nhớ anh không?" của hắn.

“Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy.” Đoàn Văn Sinh xụ mặt.

“.. Không biết." Hệ thống của Đoàn Văn Sinh lạnh lùng nói, sau đó không còn giọng nói nữa.

Đoàn Văn Sinh phiền não đạp một cước vào tường. Bốn tháng trước hắn đã cài đặt một hệ thống tên là Chiêu Đào Hoa, có thể khiến tất cả các cô gái hắn bắt chuyện nảy sinh hảo cảm với hắn. Nhưng mà dáng vẻ kia...... là có hảo cảm à?



“Trên người hắn ta có cái gì đó.” Thanh Chu nhìn lên bầu trời đang dần chuyển màu bên ngoài cửa sổ, im lặng nhíu mày.

Trong thế giới nào cũng gặp được những người như thế này.

Là do trùng hợp, hay là... Trong mỗi vị diện hay trong bất kì thế giới nào đều sẽ tồn tại người như vậy?

【Tôi đang kiểm tra 】 Bạch Thất cũng rất quan tâm vấn đề này, nghe thấy ký chủ nói như vậy nên nó cũng có chú ý tới.

Trịnh Huyền Diệp đang trong quá trình đóng phim, Thanh Chu sử dụng mối quan hệ nên được trực tiếp đi vào phim trường, có thể quan sát ở khoảng cách gần.

Quả nhiên, thanh tiến độ lại nhích lên thêm được một chút.

【 ái chà chà...】 Bạch Thất kinh ngạc cảm thán, không thể ngờ theo đuổi thần tượng cũng có thể trở thành một loại tâm nguyện khiến cho một người không muốn đi đầu thai.

Thật sự vô lý, rất rất vô lý.

Thanh Chu không muốn cứ đứng như vậy để coi, liền đi kiếm cái ghế nhỏ mang qua một bên, sau đó ngồi xuống chéo chân thoải mái mà quan sát.

Cô đã từng làm diễn viên, cho nên đối với những đồ ở trong phim trường cũng không cảm thấy có gì hiếu kỳ.

Nhưng người trong phim trường đối với cô lại cảm thấy rất là tò mò.

Một người đẹp ngồi ở trong phim trường, nhưng mà lại nhìn vô cùng lạ mặt, không giống như là người trong nghề.

Trịnh Huyền Diệp thực hiện một cử chỉ quay người về phía sau, vừa chuyển mắt liền thấy được Thanh Chu.

Cô gái này ngồi ở vị trí cũng quá bắt mắt rồi.

Là đang... Nhìn anh sao?

Trịnh Huyền Diệp nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Xuất diễn không nhiều lắm, rất nhanh đã quay xong rồi.

“Cô gái nhỏ, đang đợi ai sao?” Trịnh Huyền Diệp nhịn không được mà đi tới bắt chuyện.

Thật sự là, cô gái này có dáng vẻ rất phù hợp với sở thích của hắn.

Huống chi từ trước tới giờ chưa từng có ai đối xử với anh lạnh nhạt như vậy, lòng tự ái có cảm giác bị xúc phạm.

“Anh đó.” Thanh Chu chớp mắt quan sát người con trai đang dịu dàng mỉm cười ở trước mặt mình.

Đúng là không giống như tìm người để bao nuôi hay là đang chơi thuốc bị ảo giác.

“......” Trịnh Huyền Diệp không biết có thể mở miệng nói tiếp như thế nào đây.

Vấn đề này... Anh thật sự không biết xử lý thế nào?

“Em tên là gì?” Trịnh Huyền Diệp có chút tò mò nhìn gương mặt không tỏ ra chút biểu tình nào của Thanh Chu.

Anh Lý lúc này đã cầm áo khoác đến cho Trịnh Huyền Diệp, khoác nó ở trên người của anh ta xong, ánh mắt cũng nhìn về phía Thanh Chu.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy cô gái nhỏ này.

“Ôn Uyển.” Thanh Chu nói tiếp.

Hoàn toàn không hề có biểu lộ một chút thái độ nào, cảm xúc hay hành động cũng không giống như khi người hâm mộ bình thường nhìn thấy thần tượng.

Trịnh Huyền Diệp cười gật đầu, không biết phải nói gì tiếp theo.

Chỉ là cái tên này thật sự rất dễ nghe.

“Tôi là fan hâm mộ của anh.” Thanh Chu nghe Bạch Thất nhắc nhở ở trong đầu đến phát phiền, mở miệng nói.

“......”

“......”
« Chương TrướcChương Tiếp »