Chương 5: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (4)

Trong văn phòng viện trưởng, một số chuyên gia về não có uy tín nhất của bệnh viện đang nói chuyện với Cố Đật Thần về tình trạng bệnh tình của Thẩm Thu Nguyệt, nói đùa răng, bệnh viện này là của nhà họ Thẩm, tiểu thư nhà họ Thẩm bị ốm nằm viện, bệnh viện đương nhiên rất coi trọng.

“Bệnh nhân bị thương ở đầu không có gì đáng ngại, mất trí nhớ là khả năng mạch máu chèn giây thần kinh”. Bác sỹ nói với Cố Đật Thần.

Cố Đật Thần hỏi rằng: “Ngoài mất trí nhớ ra, cơ thể cô ấy có vấn đề khác không?”

“Chúng tôi đã kiểm tra toàn diện cho Thẩm tiểu thư, ngoài mất trí nhớ ra cơ thể không có vấn đề gì”. Bác sỹ nói rằng.

“Vậy thì tốt”. Cố Đật Thần tiếp tục hỏi, “Vậy cô ấy lúc nào có thể ra viện?”

“Hôm nay có thể”. Một bác sỹ lớn tuổi nói, theo ông ta được biết, vốn dĩ việc này chính là quá kinh ngạc, nhưng mà suy nghĩ thiên kim tiểu thư có tiền cơ thể tôn quý, nên bổ sung một câu, “Cố thiếu nếu như không yên tâm, có thể để Thẩm tiểu thư ở lại bệnh viện mấy ngày”.

Sau khi tìm hiểu rõ với bác sỹ Cố Đật Thần gọi điện thoại cho Trạch Vũ nói tình hình của cô, sau khi nghe được em gái mất trí nhớ Trạch Vũ càng thêm lo lắng, bây giờ sắp xếp thư ký đi mua vé về chăm sóc em gái yêu quý của mình.

Cố Đật Thần nói: “Đừng quên cậu còn có một công ty cần nuôi sống, yên tâm đi, bệnh em gái cậu không có nghiêm trọng như cậu nghĩ”.

Thẩm Trạch Vũ tức giận nói: “Thu Nguyệt mất trí nhớ, làm anh trai như tôi sao không thể về?”

“Bác sỹ nói rồi, ký ức của cô ấy sẽ từ từ hồi phục, cho dù cậu bây giờ trở về cũng vô ích, hơn nữa, tôi cảm thấy em gái cậu sau khi mất trí nhớ nhìn thuận mắt hơn trước đây nhiều, tôi xem không cần hồi phục trí nhớ càng tốt”, Cố Đật Thần nói lời trong lòng, vì theo ký ước trước đây của cơ thể này, anh đối với cô đại tiểu thư bướng bỉnh này không có ấn tượng tốt.

“Cậu câm miệng!” Thẩm Trạch Vũ tức giận mắng.

Cố Đật Thần tiếp tục nói: “Cậu đừng lo lắng, bác sỹ nói tình hình em gái cậu không có gì tội tệ như vậy, vết thương không nghiêm trọng, hôm nay có thể ra viện, về nhà truyền nước là không có việc gì rồi”.



“Vậy cậu đón nó về nhà cậu ở một thời gian”. Thẩm Trạch Vũ tức giận yêu cầu.

Cố Đật Thần dứt khoát đồng ý: “Được rồi”. Đúng lúc có việc muốn nói với Thẩm Thu Nguyệt, đây cũng thuận tiện rồi.

Nghe được Cố Đật Thần dứt khoát đồng ý như vậy, Thẩm Trạch Vũ cảm thấy bên tai hình như nghe nhầm, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, cậu bình thường không phải không thích nó sao? Vì sao lần này lại dứt khoát đồng ý rồi?”

Cố Đật Thần cười không rõ ràng, “Nhìn thấy em gái cậu mất trí nhớ, tôi thể hiện lòng tốt giữ cô ta lại một thời gian”.

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu không được ức hϊếp Thu Nguyệt, nếu không tôi trở về không tha cho cậu”. Thẩm Trạch Vũ cảnh cáo hung dữ, hai người từ nhỏ lớn lên, Thẩm Trạch Vũ đối với nhân phẩm của anh rất yên tâm.

Trở về phòng bệnh, Cố Đật Thần cần đơn thuốc nói với Thẩm Thu Nguyệt: “Đi thôi, thu dọn đồ về nhà tôi, tôi vừa hỏi bác sỹ rồi, vết thương không nghiêm trọng, bác sỹ kê đơn thuốc, về nhà để bác sỹ gia đình mỗi ngày truyền nước biển cho cô là được rồi”.

“Về nhà?” Thẩm Thu Nguyệt vô cùng kinh ngạc mở to mắt, nếu như cô nhớ không nhầm, tiếp theo cô sẽ ở nhà Cố Đật Thần.

Cố Đật Thần quay người nói với mẹ Lý: “Mẹ Lý, mẹ về nhà giúp Thu Nguyệt thu dọn đồ, cô ấy sẽ ở nhà tôi mấy ngày”.

Quả nhiên, cần đến thì đến trốn không thoát rồi.

“Vì sao lại ở nhà anh?” Cố Đật Thần đặt một câu hỏi.

“Anh trai cô không yên tâm để cô ở nhà một mình, để tôi đón cô về nhà tôi ở mấy nhà, cậu ấy sau một tuần sẽ về, đến lúc đó sẽ đón cô về”. Cố Đật Thần nhẫn nại giải thích.

“Tôi xem không cần phiền như vậy, tôi vẫn cần về nhà”. Cô vẫn chưa chuẩn bị ở với chủ nhiệm giáo dục, trong lòng áp lực rất lớn, vì vậy, cô thà mạo hiểm đi đường chính còn hơn sống trong nhà anh.