Chương 13

13.

Trương Tử Hạo không nhìn Trương Siêu Siêu nữa, chỉ nhỏ giọng nói: — "Bây giờ tớ viết đây".

Trương Siêu Siêu đã viết được một nửa bài, chỉ lơ đãng nghiêng đầu nhìn mới phát hiện bạn cùng bàn còn chưa viết chữ nào.

Ban đầu cậu bé có chút khó hiểu, dù sao thành tích môn văn của Trương Tử Hạo cũng rất tốt, bình thường thì những bài văn của cậu ấy làm đều được giáo viên lấy làm văn mẫu.

Bây giờ nửa tiết học đã trôi qua nhưng bài của cậu ấy vẫn còn trống rỗng.

Lúc còn đang khó hiểu, cậu bé nhìn thấy đề bài mới hiểu được một chút.

Là hàng xóm, cậu bé biết cha của Trương Tử Hạo là một người cha xấu, ông ấy đối xử rất là không tốt với Trương Tử Hạo, luôn đánh cậu ấy, nhà họ lúc nào cũng nghe thấy tiếng cha của Trương Tử Hạo giận dữ la hét, còn nghe được tiếng khóc của cậu ấy.

Trương Siêu Siêu hy vọng Trương Tử Hạo có thể viết ra cái xấu của cha mình, để giáo viên biết ông ấy xấu xa đến mức nào và Trương Tử Hạo đáng thương biết bao nhiêu.

Tầm mắt Trương Tử Hạo dừng lại trên quyển vở trống rỗng, bàn tay nhỏ bé cầm bút không biết nên viết làm sao.

Cậu nhớ tới lời của cô giáo nói mình có thể viết về cha như thế nào, cha làm công việc gì? bình thường ở chung với mình thì có yêu thương hay không? biểu hiện của yêu mình là gì?

Thời điểm bút chì bị Trương Tử Hạo làm xuất hiện mấy vết trầy, cuối cùng cậu bé mới bắt đầu đưa tay viết một dòng chữ lên giấy.

"Tôi tên là Trương Tử Hạo, cha tôi tên là Trương Viễn, cha rất cao". — viết đến đây Trương Tử Hạo dừng lại.

Tiếp theo nên viết gì?

Cậu có hơi mờ mịt.

Nhưng không qua bao lâu bàn tay nhỏ bé lại di chuyển rồi viết tiếp.

Chỉ là khi nhìn thấy dòng chữ kia cậu đột nhiên giật mình.

"Bà nội nói cha yêu tôi nhất, nhưng tại sao cha luôn đánh tôi? Cha có thật sự yêu tôi không?".

Trương Tử Hạo hoảng sợ đến nỗi hai má đỏ lên, cậu bé vội vàng cầm cục gơm xóa đi những dòng này, chỉ là lúc xóa hốc mắt cậu cũng hơi đỏ lên.

Trương Tử Hạo vừa xóa xong những chữ đó thì chuông hết tiết vang lên, tổ trưởng cũng đi tới thu bài.

Tay Trương Tử Hạo còn đang cầm cục gơm, nhìn bài tập chỉ mới viết được một dòng bị thu đi, đôi mắt càng thêm đỏ hoe.

Cậu đã không hoàn thành tốt bài tập, nếu như cô giáo nói với cha chắc chắn cha sẽ đánh cậu một lần nữa, cha có yêu cầu rất khắt khe với điểm số và bài tập về nhà của cậu.

Tiếc ngữ văn ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của Trương Tử Hạo, làm cho cậu trong các tiết học sau đều thẩn thờ.

Cô Chu không có dạy tiết sau vì vậy cô ấy đã ngồi sửa bài tập của học sinh lớp 3/1 trong văn phòng.

Mỗi học sinh sẽ có cách nhìn nhận khác nhau về cha của mình, từ ngữ trong bài văn đều theo hơi hướng trẻ con, thậm chí còn có chút làm cho người ta bật cười.

Để nói viết có tốt không thì tất nhiên là không.

Nhưng hầu hết các em học sinh đã viết rất nhiều theo gợi ý của cô.

Cô Chu cầm lấy vở của Trương Tử Hạo, còn chưa mở mà khóe môi đã nở nụ cười.

Trương Tử Hạo là đứa bé có thành tích đứng đầu lớp, làm văn cũng rất tốt, thường xuyên được cô lấy đi làm văn mẫu.

Cho nên cô giáo Chu rất vui khi đọc bài văn của Trương Tử Hạo.

Mang theo tâm tình chờ mong, cô Chu mở vở của Trương Tử Hạo ra, nhưng khi nhìn thấy bài chỉ có một dòng chữ thì cô sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chỉ có một dòng? Đề bài lần này rất khó viết sao?

-

Ở bên này, Trương Viễn Tiêu đang cưỡi trên con xe điện đã qua sử dụng chạy đến thị trấn, đây là phương tiện giao thông duy nhất trong nhà.

Sau khi mua xong nguyên liệu và những thứ để pha chế dịch dinh dưỡng Anh cũng không trì hoãn mà lập tức về nhà.

Anh về đến nhà thì đi thẳng vào bếp.

Trong phòng bếp có bếp lò và nồi lớn, đều là những thứ mà trước kia ông bà nội Trương Tử Hạo sử dụng, nhưng bây giờ đã không dùng nữa, bếp ga bên cạnh mới là đồ hiện tại Trương Viễn Tiêu đang dùng, còn lắp đặt một cái máy hút khói nhỏ.

end 13.