Chương 3

Tới trường học, Giang Khương chuẩn bị coi như không có chuyện gì tìm kiếm Ổ Lộc.

Kết quả chưa đi được hai bước đã có người nhiệt tình xuất hiện, không phải muốn chỉ đường chính là muốn giúp cậu cầm .

Cảnh tượng quen thuộc này làm Giang Khương lập tức có cảm giác không ổn, một sự tình mà nãy giờ cậu vẫn luôn không chú ý đến chợt làm cậu nghi ngờ, Giang Khương vội vàng gọi hệ thống: [Huynh đệ, trò chơi này của các bạn sẽ không dùng mặt của tôi đâu đúng không???]

Hệ thống trả lời ngay: [Đúng vậy, vì suy nghĩ cho tâm tình của hầu hết mọi ký chủ, chúng tôi thống nhất sử dụng vẻ ngoài của các bạn, bạn không cần lo lắng không thích ứng được.]

Giang Khương bất đắc dĩ đỡ trán, chuyện này đối với người khác là chuyện tốt nhưng với cậu mà nói…cũng không phải là chuyện tốt a!

Giang Khương không dừng bước chân, vừa đi vừa phiền não, bỗng nhiên liền thấy có thứ gì bay vụt qua trước mắt rồi rơi trên mặt đất.

Cậu theo bản năng nhặt nó lên, phát hiện đó là một chiếc thẻ học sinh. Mặt trên thẻ dán một bức ảnh, người trong ảnh bộ dáng tuấn tú, bên cạnh có viết tên: Ổ Lộc.

….Quả nhiên là duyên phận nha!

“Cái kia, cảm ơn bạn!” Phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển, Giang Khương lập tức bày ra vẻ mặt ôn nhu, xoay người mỉm cười nhẹ nhàng với Ổ Lộc, đưa thẻ cho hắn rồi nói: “Không cần cảm ơn, việc nhỏ không tốn sức gì.”

Ổ Lộc ngẩn người tại chỗ, bàn tay vươn ra cương giữa không trung.

Giang Khương bị hắn nhìn đến mức chột dạ, trong lòng lặng lẽ hỏi hệ thống: [ Tại sao cậu ta lại đứng ở đó nhìn tôi chằm chằm? Cốt truyện cũng chỉ nói nhất kiến chung tình là nhìn ngây người một chút, bây giờ cậu ta đã nhìn tôi nửa ngày!]

Hệ thống vô cùng chuyên nghiệp điều tra phía sau một lúc liền đưa ra kết luận: [Căn cứ kết quả điều tra nguyên nhân là do giá trị mị lực của bạn cao hơn 80% so với tra công, kiến nghị bạn nên quấy nhiễu vai chính thụ một chút làm hắn hoàn hồn.]

Giang Khương:…

Cậu đành phải thu hồi nụ cười đã trở nên cứng đờ, cầm thẻ vẫy vẫy trước mặt hắn, ôn hòa nói: “Bạn học? Cậu có khỏe không?”

Ổ Lộc đột nhiên hoảng sợ, hắn bỗng chốc ý thức được việc bản thân đã nhìn chằm chằm vị thiếu niên xinh đẹp trước mắt một lúc lâu, không khỏi đỏ mặt ấp úng nói: “Cảm, cảm ơn!”

Ổ Lộc vừa nói lời cảm tạ vừa cầm lấy thẻ học sinh, kết quả vì quá khẩn trương dẫn đến không cầm thẻ mà trực tiếp cầm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc trước mắt.

Giang Khương trừng mắt, thật tốt a! đã bao nhiêu năm rồi mới có người dám xàm sỡ cậu, xem cậu có đánh chết…à, nghĩ đến, đây là vai chính thụ, không thể đánh.

Giang Khương không còn cách nào khác liền nhẫn nhịn mở miệng: “Bạn học, cậu có thể buông tay tôi ra sao?”

Ổ Lộc ngốc nghếch nhìn cậu, lại nhìn xuống thứ bản thân đang cầm, hai giây sau liền nhảy dựng lên giống như động đến thứ gì phỏng tay vậy.

Hắn lắp bắp nói không ra lời, Giang Khương nghe cả nửa ngày cũng không hiểu hắn muốn nói gì, thậm chí còn cảm thấy bộ dạng này của vai chính thụ thật buồn cười a.

Nhận thấy xung quanh mọi người để ý đến họ ngày càng nhiều, Giang Khương đành khụ một tiếng: “Trời nắng như vậy, tôi phải đi trước để tìm ký túc xá nữa, thẻ học sinh đã đưa cậu rồi, vậy hẹn gặp lại.”

Giang Khương vô cùng dứt khoát quay đầu rời đi.

Dù sao thì trong cốt truyện nhặt đồ đã hoàn thành rồi, kế tiếp chỉ cần chờ Ổ Lộc lại đây hiến ân cần, sau đó cậu thuận theo đáp ứng là được.

Còn việc Ổ Lộc có theo đuổi cậu hay không…A, lúc nãy xung quanh cậu vây đầy người, thẻ học sinh của Ổ Lộc còn có thể rơi trước mặt cậu, việc cốt truyện không thể làm trái Giang Khương đã nhìn rõ rồi!

Gian nan cự tuyệt sự trợ giúp nhiệt tình của người qua đường, Giang Khương ủ ê đi vào ký túc xá, trong ký túc xá có bốn chiếc giường ngủ, hiện tại thì cậu chính là người đến sớm nhất.

Giang Khương ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút mới đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.

Sau đó chưa kịp lau hai cái từ ngoài cửa ký túc xá truyền đến tiếng chạy bộ rất vội vàng, đến cửa lại đột nhiên im bặt.

Giang Khương đứng ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra liền nghe thấy vài tiếng đập cửa, sau đó giọng nói của Ổ Lộc vang lên: “Xin hỏi có người không?”

???

Giang Khương suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Cậu vội vàng nói: “Mời vào.”

Cửa mở ra, Ổ Lộc thò đầu vào trong, nhìn thấy cậu liền giật mình: “A, là cậu! Chúng ta thế mà lại ở cùng một cái ký túc xá, tình cờ thật đấy.”

Ổ Lộc đóng cửa lại, cười tủm tỉm: “Vừa nãy thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, nếu như cậu không bận, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

Gương mặt hắn đỏ bừng, không biết nguyên nhân là bởi vì vừa chạy nhanh hay là gì khác, lại nói: “Tôi tên Ổ Lộc, không biết tên của cậu là gì?”

Giang Khương ngoài mặt ôn hòa nói: “Tên tôi là Giang Khương, cậu cứ gọi như vậy là được.”, trong nội tâm lại điên cuồng hỏi hệ thống [Huynh đệ! Ổ Lộc không phải cùng ký túc xá với Lục Duệ sao???]