Chương 10: Bị thiếu niên đẹp trai trêu ghẹo

Từ Thanh Thần cười nhạo: "Đi cái chỗ Kim Hoàng rách nát đó làm gì. Đi Duyệt Dạ, tôi bao."

"Oa, cậu thật sự bao sao." Lâm Mộng Giai bàn bên cạnh cũng quay đầu tham gia: "Lớp mình có khoảng hai mươi người đi đấy. Ban đầu mọi người định chia đều."

"Cũng không đáng bao nhiêu tiền, chia làm gì, tôi có thể bảo tài xế của nhà đưa đón chúng ta, uống nhiều cũng không sợ."

Lâm Mộng Giai vội vàng vỗ tay: "Thật tốt quá, vậy cậu có thể chở mình đi không?"

Từ Thanh Thần im lặng lườm Tô Khả Khả, có chút bất đắc dĩ nói: "Có thể."

Đến thứ bảy, mới bốn giờ Tô Khả Khả đã bắt đầu tắm rửa chuẩn bị.

Khai giảng được ba tuần, cô đã gầy khoảng 7.5 cân.

Chỉ là từ tuần thứ ba cô đã bắt đầu mặc đồng phục vừa dài vừa rộng, cho nên mọi người không thấy được.

Tô Khả Khả chọn một bộ váy liền áo ngắn màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.

Hai chân dài vừa mịn vừa thẳng, hoàn toàn không còn bóng dáng chân voi trước kia.

Sau đó, cô lại trang điểm cho mình, khiến cho ngũ quan càng thêm tinh xảo, đẹp mà không quá quyến rũ.

Cũng không biết có phải vì mặt nhỏ đi hay không, cô cảm giác mắt mình cũng to hơn một chút.

Bởi vì sợ ba mẹ nghi ngờ, cô lại mặc thêm một cái áo khoác dài, bọc toàn thân kín không kẽ hở mới đi ra ngoài.

Khi tới Duyệt Dạ, mọi người gần như đã tới đông đủ.

Phòng riêng rất lớn, còn có khu nghỉ ngơi, quầy bar, hơn hai mươi người tuyệt không chen chúc.

Nhưng không khí lại rất náo nhiệt, mọi người đoạt mic ca hát, uống rượu, chơi trò chơi, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Tô Khả Khả muốn đi phòng cất đồ cởϊ áσ khoác.

Cô uống hai chén rượu nên có hơi say, hai gò má không cần trang điểm cũng hơi phớt hồng, đôi mắt mơ màng ngập nước, giống như con nai nhỏ đòi ăn.

Lúc Tô Khả Khả đi ra khỏi phòng cất đồ, chẳng biết tại sao trong phòng hát lại từ từ yên tĩnh lại.

Một bạn học đang ôm mic say sưa ca hát, thấy mọi người im ắng mới xoay đầu lại.

"Ấy chà, Tô Khả Khả, cậu hot quá trời!"

Thanh âm thông qua mic, truyền rõ rành mạch vào trong tai mỗi người.

Mọi người cười ầm cả lên.

Trần Luân ngượng ngùng gãi gãi đầu, trên tay còn cầm mic nói: "Tô Khả Khả, cậu thật xinh đẹp. Bảo sao gần đây tôi cảm thấy cậu thật dễ nhìn, thì ra cậu đã gầy đi nhiều như vậy."

"Háo sắc!"

"Cậu mới háo sắc, tôi nói không đúng à!"

Trong phòng lại khôi phục sự náo nhiệt, Tô Khả Khả có chút thẹn thùng trở lại chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, váy co lại càng thêm sát vào người, chân dài eo nhỏ, nhìn ngược lên trên còn thấy nổi lên hai ngọn núi lớn.

Ngụy Dương ghé sát vào tai cô nói: "Khả Khả, cậu gầy đi nhiều như vậy, vì sao thịt trước ngực lại không có ít đi thế?"

Tô Khả Khả cảm thấy mặt có hơi nóng, bị nhóc đẹp trai thời kỳ trưởng thành trêu ghẹo rồi sao.