Chương 1.1: Thế giới thứ nhất: Trong lòng hắn luôn có một bạch nguyệt quang ( hiện đại, NP )

Lúc Kiều Xu lấy lại suy nghĩ, trong nháy mắt cô cảm thấy mờ mịt.

Đây là một căn phòng được trang trí như phòng họp, màu sắc chủ đạo là màu trắng và xám, vừa cao cấp, vừa lạnh lùng, lại xa lạ. Bây giờ Kiều Xu mới chợt nhận ra rằng, bản thân mình đã đi vào thế giới đầu tiên.

“Còn khá là phù hợp với thân phận luật sư.” Cô nghĩ thầm. Nam chính của thế giới này tên là Phó Diệp, là một vị luật sư tiếng tăm vang dội ở thành phố S, năng lực làm việc vô cùng mạnh mẽ, tuổi còn trẻ mà đã có cho riêng mình một văn phòng luật sư. Mà thân phận hiện tại của Kiều Xu là vợ của anh ta. Hai người bọn họ quen biết nhau lúc còn học đại học, nguyên chủ đối với Phó Diệp vừa gặp đã yêu, sau đó bắt đầu công cuộc theo đuổi vừa mãnh liệt lại vô cùng dai dẳng của mình. Trong quá trình theo đuổi, Phó Diệp lúc nào cũng lạnh lùng, còn nguyên chủ lại càng ngày càng lún sâu vào tình yêu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô theo Phó Diệp ở lại thành phố S, có lẽ do việc cô theo đuổi có chừng mực, lại cũng không làm người khác thấy phiền, cũng có lẽ việc làm của cô đã đánh động tới anh, cuối cùng Phó Diệp cũng đồng ý với cô, sau khi yêu đương với nhau nửa năm, thuận theo tự nhiên mà tiến tới hôn nhân với nhau. Hai năm đầu, hai vợ chồng đều bận bịu việc sự nghiệp, gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chồng cô trước sau vẫn luôn mang theo bộ dáng lạnh lùng, cho dù là lúc tân hôn, khi tình yêu đang cuồng nhiệt nhất. Cô cho rằng con người anh có bản tính vốn vậy, cố gắng hết sức thuyết phục bản thân để thích ứng nó, lại không ngờ rằng, nguyên nhân đơn giản là vì, bản thân cô không hề ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.

Có một lần trong một bữa tiệc, chồng cô nhận được một cuộc điện thoại, cô rõ ràng nghe được rằng, chỉ với tiếng “Alo” nhẹ nhàng dễ nghe bên kia, đã làm sắc mặt Phó Diệp biến đổi trong nháy mắt. Anh vội vàng đứng dậy, suýt chút là đυ.ng vào cạnh bàn, thậm chí còn không kịp nói một câu chào hỏi, liền đi ra ngoài nghe điện thoại, âm thanh trả lời của anh thậm chí còn hơi run nhẹ. Anh nhờ vả một người bạn ngồi cùng bàn đưa nguyên chủ về nhà, nói rằng muốn ra sân bay đón người, sau đó, cả đêm anh đều không trở về.

Vài ngày sau, cô mới biết được, hóa ra trong lòng của anh, luôn luôn có bóng dáng của một ánh trăng sáng. Tên người đó là Giang Mạn Mạn, là thanh mai trúc mã của anh, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, nảy sinh tình cảm, lúc học cấp ba bọn họ đã chính thức ở bên nhau, vốn là hứa với nhau sẽ cùng học chung một trường đại học, nhưng Giang Mạn Mạn lúc thi lại không ổn định, cuối cùng lựa chọn xuất ngoại, chưa tới nửa năm, đã bặt vô âm tín.

Sau đó qua nửa năm tiếp, nguyên chủ mới lần đầu gặp được anh.

Trong cuộc chiến tranh không khói thuốc súng này, ngay từ lúc bắt đầu, cô cũng đã thất bại thảm hại rồi, cô thậm chí còn không dám hỏi nhiều thêm một câu, coi chính mình như đà điểu mà lẩn trốn, lừa mình dối người để duy trì cuộc hôn nhân mà cô mong cầu. Nhưng mà, một khi chồng không về nhà, là cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, tự hành hạ bản thân mình, không còn chút lòng tin nào. Cuối cùng, cô quyết định ly hôn, dọn ra khỏi ngôi nhà đã sống gần ba năm đó.

“Tôi hối hận, nhưng cho dù lại bắt đầu thêm lần nữa, có lẽ tôi vẫn sẽ không đủ dũng khí để đưa ra lựa chọn khác được, nếu tôi có thể dũng cảm thêm chút nữa, kết quả cuối cùng có thể thay đổi được không?” Người phụ nữ có khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt mờ mịt nói.

“Cô muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của cô với anh ta, nhận được tình yêu của anh ta sao?”

“Không, nếu lặp lại lần nữa, tôi chỉ muốn được sống tùy ý, vui vẻ, sống vì chính bản thân mình.”