Quyển 3 - Chương 163

[Chào mừng đến với trường quý tộc St. Celia, bạn là hoa khôi xinh đẹp của khu phụ.]

[Hôm nay là sinh nhật của đại công tước điện hạ, nhà trường đã chuẩn bị một buổi dạ hội long trọng cho ngài ấy, và bạn là một trong số ít những nhân tộc được mời tham dự.]

[Nhiệm vụ chính: Chinh phục đồng thời ba vị quý tộc.]

[Gợi ý của hệ thống: Các quý tộc đều là huyết tộc, họ thích mùi vị máu của bạn.]

[Hãy bảo vệ bản thân thật tốt.]

*

Giang Tử Khâm vừa mới xuyên vào thế giới này đã cảm nhận được một cơn ngột ngạt, cô đang ở trong một "chiếc hộp" nhỏ hẹp hình vuông, không khí hơi loãng.

Cô đẩy thử cái nắp phía trên ra, nó rất nặng, với sức lực của cô thì hoàn toàn không thể đẩy ra được.

Giang Tử Khâm thử thêm vài cách khác, cô ở trong "chiếc hộp" vừa đẩy vừa đá, nhưng cái nắp che phía trên cô vẫn không nhúc nhích.

Việc thiếu oxy cộng thêm tiêu hao thể lực khiến cô càng ngày càng không thở nổi, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng màu hồng nhạt, đầu mũi rịn ra mồ hôi lấm tấm.

Ngay lúc cô sắp ngất đi vì thiếu oxy, cái nắp nặng nề bị ai đó mở ra, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.

Giang Tử Khâm nheo mắt lại theo phản xạ, hàng mi dài cong vυ"t run lên không ngừng, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

Bên tai vang lên một giọng nam lạnh lùng và trầm ấm.

“Cô là ai?”

Giang Tử Khâm hít một hơi, não bộ vì thiếu oxy mà mờ mịt mới giảm bớt chút ít.

“Tôi...”

Cô chống tay vào "giường" ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình dường như đang ở trong một...

Chiếc quan tài.

Nhận thức này khiến sắc mặt Giang Tử Khâm hơi tái đi.

Người đàn ông ngồi trên bậu cửa sổ, da anh ta rất trắng, đường nét thanh tú, đôi mắt được ánh trăng chiếu sáng hiện lên màu đỏ rực đáng sợ và yêu dị.

“Nằm trong quan tài của tôi.”

Austin nhảy xuống từ bậu cửa sổ, anh ta xắn tay áo lên tới khuỷu tay, cơ bắp trên cánh tay nổi bật rõ ràng, đôi mắt đỏ đậm đặc như máu.

“Nhân loại?”

Giang Tử Khâm mặc đồng phục của khu phụ trường St. Celia, trên ngực có thẻ tên của cô.

Austin chống tay lên quan tài của mình, ánh mắt đối diện thẳng với đôi mắt của Giang Tử Khâm, anh ta rất cao lớn, bóng anh ta gần như bao trùm toàn bộ người Giang Tử Khâm.

Giang Tử Khâm lùi lại một chút theo phản xạ, lưng chạm vào nắp quan tài, cảm giác lạnh lẽo khiến cô run rẩy toàn thân.

“Thiếu gia Austin...”

Giang Tử Khâm buột miệng gọi tên anh ta, tim đập mạnh.

Đây là phòng nghỉ trên lầu của buổi dạ hội, khu vực khách quý chỉ dành riêng cho ba vị quý tộc.

Nhân tộc và huyết tộc bình thường không đủ tư cách để lên đây.

Austin mặc một bộ lễ phục màu bạc, cổ áo đính một viên đá quý đỏ như máu, chất vải mềm mại như làn sóng kéo dài xuống, áo sơ mi bó sát không che giấu được những cơ bắp cuồn cuộn.

“Cô biết tôi là ai?”

Tay Giang Tử Khâm đặt bên dưới đột ngột co lại.

Austin tiến lại gần cô giống như đang quan sát một con thú cưng nào đó, ánh mắt di chuyển từ gương mặt xinh đẹp của cô đến cần cổ trắng nõn nà của cô.

Anh ta đưa tay ra nắm lấy cái gáy trắng như tuyết của cô.

Làn da mềm mịn bị bóp chặt đến nỗi lộ ra ngoài kẽ ngón tay, nhuộm lên một màu đỏ au.

Đúng là nhân loại.

Giang Tử Khâm nhạy cảm rụt cổ lại, nhưng dù làm cách nào cô cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.

Tay của Austin lạnh như băng, như một khối đá, khiến da gà nổi lên trên cánh tay cô.

Thiếu nữ nhân tộc xinh đẹp ngồi trong quan tài của anh ta, cô hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ươn ướt trông rất thuần khiết và vô tội, bộ đồng phục mà anh ta cảm thấy cũ kỹ và khó coi lại trở nên hòa hợp một cách kỳ lạ khi cô mặc vào.

“Sao cô vào được đây?”

Austin liếʍ môi dưới, chiếc răng nanh nhọn thoáng hiện khiến Giang Tử Khâm nổi da gà, cô lắp bắp nói:

“Tôi, tôi... không cẩn thận.”

Nói vậy ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như đang tìm cớ.

Cô vừa mới xuyên vào thế giới này, ký ức còn chưa dung nhập hoàn toàn, sẽ giống như bây giờ, ngay cả Giang Tử Khâm cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, khó tránh khỏi bị kẹt trong tình cảnh khó xử và bối rối.