Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng

Quyển 3 - Chương 164

« Chương TrướcChương Tiếp »
Austin hỏi ngược lại: “Không cẩn thận?”

Anh ta buông cổ Giang Tử Khâm ra, liếc nhìn bảng tên trên ngực cô.

“Giang Tử Khâm...”

Austin khẽ bật cười, tiếng cười phát ra từ l*иg ngực lộ vẻ lười nhác.

“Tôi nhớ tên cô.”

“Là tiểu thư nhân tộc.”

Học viện St. Celia chia làm hai khu chính và phụ, khu chính dành cho huyết tộc, khu phụ dành cho nhân tộc.

Huyết tộc cũng có phân chia cấp bậc, đứng trên cùng là ba vị quý tộc thuần huyết.

Thiếu gia Austin, điện hạ Hitchel, đại công tước Vishir, họ đứng trên đỉnh cao quyền lực, là đại quý tộc trong học viện nói một là một.

Nhân tộc khao khát cuộc sống vĩnh cửu, và chỉ có cái ôm đầu tiên do quý tộc thuần huyết ban tặng mới có thể giúp nhân loại trường sinh.

Huyết tộc lấy sức mạnh làm vua, quý tộc thuần huyết tiếp nối huyết mạch cổ xưa, sức mạnh áp đảo có thể chỉ huy hậu duệ huyết tộc, vì vậy mà có sự phân chia cấp bậc.

Học sinh của khu phụ đều là "huyết bộc" dự bị khao khát được huyết tộc để mắt tới.

Austin kéo cô ra khỏi quan tài, “Đứng thẳng lên.”

Giang Tử Khâm loạng choạng đứng trước mặt anh ta, thân hình gầy gò của cô trở nên quá đỗi nhỏ bé trước mắt anh ta.

Cô không mang giày, chân trần giẫm lên nền đất lạnh lẽo, ngón chân tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng trông xinh đẹp và hồng hào.

Giang Tử Khâm có chút sợ hãi, khóe mắt nhạy cảm ửng đỏ, đôi mắt hạnh ươn ướt.

“Ai cho cô vào đây,” Austin bóp cằm cô nâng lên, “Tôi không thích kẻ nói dối.”

Ánh mắt đỏ như máu của người đàn ông giống như ác quỷ trong địa ngục, trong đáy mắt đầy rẫy ác ý.

Giang Tử Khâm bị buộc phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta, chiếc cằm trắng nõn của cô lộ ra một sắc hồng quyến rũ.

"Không nói sao?"

Austin nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lẽo thấu xương như băng.

Anh ta mở miệng, hàm răng sắc bén được ánh trăng phản chiếu một tia sáng rợn người.

"Mùi máu của cô..."

Austin ghé sát vào cổ cô, một tay ép Giang Tử Khâm lên tường.

"Ưʍ..."

Hai tay của Giang Tử Khâm bị anh ta giơ cao quá đầu, xương cổ tay bị nắm chặt đến đau đớn.

Từ lúc cô xuất hiện, hương thơm ngọt ngào trong không khí vẫn chưa tan đi.

Cô gái xinh đẹp run rẩy trong vô vọng, tựa như một con chim yếu đuối bị nhốt trong chiếc l*иg vàng, mỏng manh dễ vỡ.

Những giọt nước mắt ướŧ áŧ khiến lông mi của cô dính thành từng chùm, trông rất đáng thương.

Hơi thở lạnh lẽo của Austin phả lên làn da mềm mại của cô, đôi mắt anh ta càng đỏ thẫm .

"Thơm quá—"

Anh ta không kiềm chế được mà lộ ra răng nanh, khoảng cách đến cổ cô không đầy nửa tấc—

Giang Tử Khâm thốt lên một tiếng rêи ɾỉ như một con thú non.

Người đàn ông cao lớn cường tráng, đôi cánh tay rắn rỏi, thân hình của anh ta như một bức tường sắt ép chặt cô trong không gian hẹp giữa vách tường và l*иg ngực, khiến cô không thể động đậy.

Mũi anh ta ngửi thấy hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô.

Austin đưa đầu lưỡi lạnh buốt, ẩm ướt của mình liếʍ lên cần cổ trắng nõn của cô, để lại một vệt nước ướŧ áŧ, đôi mắt như bị nhiễm máu phát ra ánh sáng đỏ rợn người.

"Đừng—"

Cô gái nhân tộc xinh đẹp bị buộc phải ngẩng cao cổ, trông như quả mọng sẵn sàng để ai đó hái. Mái tóc dài đen nhánh dính vào má, mắt cô lấp lánh, đuôi mắt đỏ hoe rực rỡ.

"Thiếu gia Austin."

Tiếng nói đột ngột từ cửa ra vào đã cắt ngang hành động của Austin.

Anh ta hơi thu răng nanh lại, không hài lòng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực hơn, anh ta bực bội nói: "Có chuyện gì vậy Bollette."

Bollette mặc một bộ lễ phục đuôi tôm, mỗi đường nét trên đồng phục đều rất chỉnh tề, môi mỏng khẽ mím, trên tay còn đeo một đôi găng tay trắng, đôi mắt cũng đỏ như máu.

Rõ ràng là một quản gia.

"Tiểu thư Giang Tử Khâm là khách của tôi, tôi đưa cô ấy lên để tham quan, cô ấy không cố ý xâm nhập vào phòng ngủ của ngài."
« Chương TrướcChương Tiếp »