Quyển 3 - Chương 166

Giang Tử Khâm: "?"

Lấy sắc dụ??

Quấy rối??

Giang Tử Khâm đỏ ửng cả tai, cô không tự giác liếʍ môi, đôi môi đỏ thẫm sau khi được làm ẩm trở nên mềm mại như mật ong chín.

Hệ thống nói: [Lần này cô lên được tầng này là vì đã trộm chìa khóa của quản gia, sợ bị người khác phát hiện nên đã trốn trong quan tài của Austin, kết quả là tự làm mình ngạt thở mà chết.]

Giang Tử Khâm: "..."

Đôi mắt đỏ sẫm của Bollette đầy vẻ khó hiểu, cổ họng có chút khô khan.

Không thể phủ nhận rằng, vị tiểu thư loài người này quả thật rất xinh đẹp.

Ngoại trừ tính cách tệ hại đó...

Thật sự không phải là kiểu người mà anh thích.

Giang Tử Khâm lo lắng xoắn chặt ngón tay vào nhau, cô cúi đầu xuống trông như một học sinh bị phạt đứng vì làm điều sai trái.

"Xin lỗi... Bollette tiên sinh, tôi sẽ không làm như vậy nữa."

Cô gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ rực, làn da như đá quý ánh lên màu hồng nhạt, trông cô như sắp khóc, rất đáng thương.

Những suy nghĩ trong đầu Bollette đột nhiên bị ngắt quãng một lúc.

Nếu anh nhớ không nhầm, mình rõ ràng chưa bắt đầu mắng cô mà?

Giang Tử Khâm không khóc, chỉ là vừa rồi bị Austin dọa cho khϊếp sợ, lại thêm lần đầu tiên nhìn thấy ma cà rồng, cảm xúc dâng trào khiến mắt cô tự nhiên tiết ra nước.

Cơ thể dễ bị kí©h thí©ɧ và rơi nước mắt quả thật rất phiền toái.

Chỉ là từ góc nhìn của Bollette, trông như cô vừa bị anh mắng phát khóc.

Hệ thống giải thích rằng khi đưa ký chủ vào thế giới, diện mạo của ký chủ sẽ không thay đổi, còn những người trong thế giới nguyên bản sẽ dần dần gán gương mặt của ký chủ với gương mặt của nguyên chủ, để không ai cảm thấy kỳ lạ.

Bollette ậm ừ một tiếng, đối phương đưa tay ra trước mặt cô, giọng nói có chút dịu lại.

"Đưa chìa khóa cho tôi."

Giang Tử Khâm không biết chìa khóa ở đâu.

Hệ thống nói: [Nó nằm trong lớp lót váy của cô.]

[Cô phải vén váy lên mới lấy ra được.]

Giang Tử Khâm: "???"

Bollette nhìn cô, hơi nhướng mày lên, lặp lại lần nữa: "Chìa khóa?"

Giang Tử Khâm che lấy váy theo phản xạ, quả nhiên chạm phải vật kim loại cứng cáp, ngón tay cô co lại, đầu ngón tay trắng bệch.

Làm sao cô có thể lấy được...?

Nguyên chủ sợ bị trộm mất chìa khóa nên đã cắt một lỗ trên lớp lót của váy và giấu chìa khóa vào đó. Để lấy nó ra, cô phải vén váy lên.

Bollette chờ đến mức mất kiên nhẫn, "Cô muốn tôi tự lấy sao?"

Mặt Giang Tử Khâm đỏ bừng, cô nói: "Anh... anh quay lưng lại trước đi."

Bollette nghĩ rằng đây chỉ là cái cớ để cô không muốn trả lại chìa khóa, đôi mắt đỏ ngầu của anh lộ ra ánh sáng lạnh lùng đáng sợ, anh ép cô vào góc tường và đưa tay ra.

"Vậy để tôi tự lấy."

Anh nhận ra chìa khóa đang nằm trong váy của cô gái lừa đảo này, và cô còn đang che giấu không muốn ai chạm vào.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào cô gái, Giang Tử Khâm run lên ngay lập tức, bàn tay mềm mại của cô đặt lên cánh tay anh, yếu ớt không có chút sức lực nào.

Mặt Bollette lạnh như băng, không do dự tiếp tục tìm kiếm.

Đồng phục của nữ sinh học viện St. Cecilia đều là váy ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, cơ thể cô ấm áp mềm mại, nơi càng riêng tư thì dây thần kinh càng nhiều và càng nhạy cảm.

"Bollette."

Giang Tử Khâm lo lắng đến mức quên cả kính ngữ, "Chìa khóa... chìa khóa nằm trong váy, tôi... tôi sẽ tự lấy cho anh..."

Bollette nói: "Muộn rồi."

Với kẻ lừa đảo này, từ đầu anh đã không nên mềm lòng.

Khi ngón tay thô ráp lạnh lẽo của Bollette lướt qua đùi Giang Tử Khâm, cô cảm thấy như bị một luồng điện đánh trúng, cô run rẩy mạnh hơn, lông mi rung rinh như hai cái quạt nhỏ.

Đôi mắt đỏ ngầu của Bollette không chút tình cảm, anh mặc bộ vest đuôi tôm chỉnh tề đến mức ám ảnh cưỡng chế, anh cẩn thận là phẳng mọi nếp gấp trên quần áo.

Khi anh chạm vào làn da mềm mại ấm áp của cô gái loài người, Giang Tử Khâm gần như sắp ngã vào tay anh, mái tóc đen dày lướt qua lòng bàn tay to lớn, rất ngứa.