Quyển 1 - Chương 30

Cách cô chỉ khoảng một mét, một người đàn ông há to miệng, đồng phục nghiên cứu trắng tinh trên người đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, cổ họng của hắn bị người ta dùng vũ khí sắc bén cắt đứt, chỉ còn lại nửa cái cổ lủng lẳng, vẻ mặt đau khổ dữ tợn đến cực hạn.

Móng tay còn cào trên cửa, máu thịt đã mơ hồ, đủ để thấy trước khi chết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

[Quỷ chủ đại nhân...]

Một quái vật dị dạng có dáng dấp của trẻ sơ sinh bò trên mặt đất, tiến lên giống như nhện, nó xuyên thấu qua cánh cửa kia, đôi mắt cực lớn đen kịt không có lòng trắng nhìn về phía Giang Tử Khâm.

Trong miệng còn đang ăn một nửa tứ chi.

Sợi dây trong lòng Giang Tử Khâm thoáng cái đã bị kéo đứt, gió lạnh phất qua mặt của cô, đau đớn khó nhịn như lưỡi dao.

Cảm giác căng thẳng quá độ làm cho hai chân cô như nhũn ra từng chút một.

“Không…”

Giang Tử Khâm mở to đôi mắt hạnh mông lung, tràn đầy ánh nước muốn rơi nhưng lại không thể.

“Cứu với... Cứu tôi với... Thế giới này thật đáng sợ…”

Giang Tử Khâm khóc mức đến chóp mũi đỏ ửng, giống như vớt ra từ trong nước, da thịt trắng nõn như ngọc cũng sáng lên ở trong bóng tối.

[Sợ hãi đến như vậy?]

Người đàn ông nhìn thiếu nữ xinh đẹp không ngừng rụt vào trong ngực hắn, vòng tay ôm càng chặt, l*иg ngực bỗng nhiên chấn động, tiếng cười nhẹ sung sướиɠ quanh quẩn bên tai Giang Tử Khâm.

Ác liệt vô cùng.

[Có tôi ở đây, sẽ không ai dám động đến em.]

“Không, không..."

Người đàn ông ngửi mùi thơm ngát trên tóc cô, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ lạnh lẽo nguy hiểm.

Là quỷ quái.

Sự tàn ác rục rịch ở trong cơ thể hắn.

Hắn thích Giang Tử Khâm chủ động tới gần.

Cả người con quái vật nhỏ kia đều là máu, lúc nó nhìn thấy Giang Tử Khâm nước miếng đã chảy tới trên mặt đất, nó không ngừng nuốt vào, ánh mắt đen kịt không chớp nhìn chằm chằm cô, thèm nhỏ dãi không thôi.

Lại như là đang cố kỵ điều gì, do dự không dám tiến lên.

Người đàn ông nhìn lướt qua nó, "Nhìn cái gì?”

Tiểu quỷ dị dạng giật bắn mình, liên tục lùi về phía sau, trên mặt hiện ra sự sợ hãi trắng trợn.

[Quỷ chủ đại nhân.]

Người đàn ông mặc một thân trường bào màu đen thêu chỉ vàng, trên quần áo có hoa văn viền tơ bạc hình mãng xà, thân cao hơn tám thước, sợi dây màu bạc buộc lên phân nửa mái tóc của hắn, phần tóc dài còn lại rủ xuống tự nhiên, giống như tơ lụa.

Yêu dị lại lạnh như băng.

Giống như quý tộc thế kỷ trước.

Nhịp tim Giang Tử Khâm tăng tốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô bị dọa đến nỗi chỉ biết khóc thút thít, đuôi mắt đã hồng nhuận ướŧ áŧ.

[Sợ thì đừng tới gần phòng thí nghiệm nữa.]

Người đàn ông ngậm vành tai của cô, trong đôi mắt đỏ tươi chứa đựng giới hạn.

Nhìn xem, thật sự là dễ khóc thật đấy.

Tay của hắn chỉ vào mí mắt đỏ au của Giang Tử Khâm.

Thích khóc tới như vậy.

Giang Tử Khâm đáng thương hít mũi.

Cô chỉ là người bình thường, sợ tối sợ quỷ sợ đủ loại đồ vật, vốn dĩ chưa từng trải qua tình huống này.

Huống chi còn là một căn phòng đầy xác chết.

[Không trêu chọc em nữa.]

...

Người đàn ông buông cô ra...

[Ngủ một giấc đi.]

Hắn búng tay một cái, Giang Tử Khâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảnh tượng xung quanh đảo lộn, cả người mệt mỏi ngã xuống phía sau, sau đó được người nọ vững vàng tiếp lấy.

[Quỷ chủ đại nhân.]

Quỷ nhỏ xuyên qua cửa sắt, quỷ lực của nó đã bao bọc toàn bộ tổ bên trong của phòng thí nghiệm, tương đương với việc toàn bộ không gian ở đây đã trở nên tách biệt với thế giới hiện thực.