Quyển 1 - Chương 35

“Quần áo của tôi có chỗ nào không thể để người ngoài nhìn thấy sao?”

Lục Kim An nhìn lướt qua cô rồi nói: "Không có ý gì.”

"Chỉ là hôm nay có một vị khách tới, tiên sinh đã chọn xong lễ phục cho ngài,” Lục Kim An kéo kéo găng tay da trên tay, ánh mắt híp lại.

“Nếu bây giờ ngài không đi thay đồ, lát nữa không kịp bữa tối thì tiên sinh sẽ trách tội.”

Anh nhẹ nhàng nói vài câu lập tức khiến Giang Tử Khâm bị nghẹn tới nín họng.

Thật sự không hiểu vì sao, lúc Lục Kim An nói chuyện với cô luôn có gai nhọn khắp nơi.

Anh là người của Giang Minh, cho dù Giang Tử Khâm được nuông chiều cũng không dám đối nghịch với Giang Minh.

“Tôi biết rồi.”

Giang Tử Khâm nhỏ giọng oán giận dưới đáy lòng.

[Thật đáng ghét.]

Giang Tử Khâm đi ra ngoài, Lục Kim An còn chưa đi, anh nhìn về phía Quý Yến Lễ đang nghiêng người dựa vào tường.

Người đàn ông bày ra tư thế lười nhác, đôi mắt khép hờ, lại có loại khí chất cao quý khó tả.

Lục Kim An nói: "Đừng tới gần cô ấy.”

Quý Yến Lễ cười nhạo, đưa mắt nhìn lên người anh.

“Quản gia tiên sinh, anh có tư cách gì mà quản tôi?”

Lục Kim An mím môi, giọng nói lạnh như băng, "Chuyện Giang Tử Khâm té xỉu lúc trước có phải do anh làm hay không?”

Người đàn ông từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, xem như cam chịu.

Lục Kim An nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn gì?”

Quý Yến Lễ trầm ngâm một lát, đôi mắt đen nhánh ánh lên màu đỏ tươi, giọng nói không nhanh không chậm.

“Tôi muốn…”

Hắn nhếch môi, ý cười không lọt vào đáy mắt.

“Đại tiểu thư.”

*

Giang Tử Khâm thay quần áo trên người, đùi trong lại bắt đầu đau bởi vì đi lại lề mề trong thời gian dài.

Cô ngồi ở trên giường, thắt lưng ngọc ngà nối liền với cặp mông tròn trịa no đủ.

Quả nhiên bị bầm rồi.

Chân bị cọ xát chỗ xanh chỗ tím.

Mà cô lại không nhớ rõ biến thành như vậy từ khi nào.

Giang Tử Khâm cầm thuốc mỡ bên trong tủ đầu giường, tự bôi từng chút từng chút cho mình, trong lúc đó lại bị đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, chỉ biết nhắm mắt hít thở sâu tiếp tục.

Cô không có một chút ấn tượng nào về vết thương này, còn ở nơi riêng tư như vậy.

Giang Tử Khâm càng bôi càng đau, càng đau lại càng ấm ức.

Muốn khóc quá.

Cô hít mũi, đầu mũi đỏ bừng, sau đó xoa xoa cái bụng phẳng lì.

Hai ngày cũng không được ăn một phần thức ăn bình thường, cô đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng.

Giang Tử Khâm thay xong quần áo, tóc dài được vén lên, lộ ra đường cong tuyệt đẹp trên cổ, váy dài bó sát người màu đen ưu nhã tràn đầy tiên khí, dáng người xinh đẹp của cô được phác họa vô cùng uyển chuyển.

Vừa mới mở cửa ra, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô từ trong phòng ra, cổ tay trắng mịn bị giữ chặt.

Giang Tử Khâm hoảng sợ mở to hai mắt, vừa định há miệng gọi người đã bị người ta che miệng lại.

“Ưm!”

Trong lúc hoảng hốt, cô chỉ thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu xanh băng, giống như thủy tinh sáng chói mắt.

“Đừng kêu.”

Nham Thanh hùng hổ tiến đến bên cạnh cô, nhìn cô sợ hãi run rẩy.

“Ăn mặc đẹp như vậy là lại định đi câu dẫn tên đàn ông nào?”

Vòng tay của Nham Thanh như gông cùm xiềng xích, dù cho hắn ta nở nụ cười, giọng nói lại lạnh lẽo như không hề có cảm xúc gì.

“Tật xấu có mới nới cũ của em thật sự làm cho anh rất khó chịu…”

Có mới nới cũ?

Giang Tử Khâm nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì, người đàn ông cường tráng đứng ở phía sau cô, một tay che miệng của cô, sức lực rất lớn.