Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 2: Tùy người ta làm

Dựa theo chỉ thị của hệ thống, Ngôn Khanh Nguyệt thuận lợi tìm tới lớp học của mình ở phòng 308.

Dọc theo đường đi, mỗi nam nữ đi ngang qua không biết vô tình hay cố ý đều quay đầu nhìn lại cô.

Ngẫu nhiên Ngôn Khanh Nguyệt có thể nghe được bọn họ đang cúi đầu bàn luận xôn xao cái gì đó.

Nhưng là cách hơi xa, cô không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Ngôn Khanh Nguyệt không thích người khác nhìn chăm chăm vào mình, lông mi dài của cô buông thõng, hai con mắt bên dưới lộ rõ ra sự mờ mịt.

“Hệ thống, bọn họ biết tôi?”

Nếu không thì tại sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy?

Không chỉ là một người hai người nhìn cô, mà là từ sau khi Ngôn Khanh Nguyệt xuống xe, tất cả ánh mắt của người khác dọc theo đường đi đều như vậy.

【Không nên chứ nhỉ, đây là ngày đầu tiên cô về nước. Trong thiết lập kịch bản, Ngôn Khanh Nguyệt ở nước ngoài sinh sống hơn một năm, trước khi ra nước ngoài cũng luôn chỉ học gia sư, cơ bản là không ra khỏi cửa hóng gió.】

Hệ thống 009 cũng đang buồn bực, nó suy nghĩ cẩn thận qua một lần, nhận rõ sự việc!

【A! Ta biết rồi! Bọn họ không biết cô, nhưng mà lại biết Ngôn gia! Phỏng chừng là nhìn thấy cô từ chiếc xe bên ngoài kia đi xuống.】

【Đây là Ngôn gia cơ mà! Chắc chắn là nghe nói qua tiếng ác của đại tiểu thư Ngôn gia!】

Khi 009 nói chuyện, trong giọng nói đều lộ ra vẻ đắc ý dương dương.

Tại Hải Đô, hai chữ Ngôn gia vừa bật ra đã hù dọa rất nhiều người .

Ngôn Khanh Nguyệt câu được câu không mà nói chuyện phiếm cùng hệ thống.

“Đây gọi là ỷ thế hϊếp người à?”

【Không hẳn! Còn chưa bắt đầu đâu! Đợi lát nữa khiến nam chính biết cái gì mới là ỷ thế hϊếp người thực sự!】

【Há há!】

009 cực kì có giác ngộ về thành tựu của hệ thống nhân vật phản diện, cứ việc đây là ngày đầu tiên nó vào ban này.

【Ký chủ không cần áp lực quá, chúng ta chính là nhân vật phản diện! Ỷ thế hϊếp người là chính xác! Là tất yếu! Chuyện đương nhiên!】

Nghe nó nói xong cảm giác có chút đạo lý, Ngôn Khanh Nguyệt cố gắng không để ý đến ánh mắt chung quanh, hướng trực tiếp đến bên trong lớp mình đi đến.

“Đó là ai vậy? Ưa nhìn thật, chế chưa thấy qua ai đẹp như thế.”

“Ui! Cô ấy mới từ trong xe của Ngôn gia xuống, chế còn không biết là ai? Đại tiểu thư Ngôn gia Ngôn Khanh Nguyệt.”

“Muốn đuổi theo cổ quá, nhìn xem chế có triển vọng không?”

“Chế tỉnh lại đi, nghe nói đại tiểu thư Ngôn tính tình không tốt, với cả người ta lại có thể để ý chế á?”

Bạn học đi ngang qua nhìn có vẻ là nói chuyện phiếm nhưng tròng mắt của từng người một đều không rời khỏi thiếu nữ tuyệt sắc bệnh khí vừa đi qua.

Thiếu nữ mặc một bộ đồng phục vừa người, tóc đen đặc như lông quạ lỏng lẻo rũ xuống sau eo nhỏ không to bằng một bàn tay.

Cho dù có bệnh khí trên người cũng đều không ép đi được khuôn mặt tuyệt sắc liễm diễm của cô sáng rực mê mắt người khác.

Dường như là bị nhiều người nhìn nên hơi giận, mặt mũi mang bệnh khí ấy có vẻ lạnh hơn, môi đỏ bừng mím nhẹ lên, trông rất đẹp mắt.

“Đừng nhìn chằm chằm người ta, không thấy đại tiểu thư tức giận à?”

“Tức giận á? Cô ấy nếu chịu đến đây cho chế một cái tát, chế cũng cảm thấy rất là tình nguyện.”

“Nghĩ sướиɠ vừa thôi!”

“Da mặt dày của chế, có thể đưa cho cổ nghịch tùy ý.”

Bệnh khí mỹ nhân với vòng eo nhỏ mềm xấu hổ mà đánh một cái tát, sẽ đưa đến làn gió thơm thoảng qua hẳn là cũng......

Cũng rất thoải mái.

Mấy tên học sinh cao trung to lớn vừa lúc đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.

“Chờ đã... đại tiểu thư Ngôn ở ban nào?”

“ Đoán chừng là ban 8... Chế thấy cổ đi về hướng ban 8.”

“Chậc... Nếu cổ ở lớp chúng ta thì đã tốt.”

“Bây giờ chuyển ban còn kịp không?”

“Thế nếu chế nói là vì cầu hôn đại tiểu thư Ngôn nên cố ý chuyển ban, cha chế có đánh gãy chân chế không?”

......

Bởi vì là ngày đầu tiên tựu trường không cần phải lên lớp, giáo viên sẽ lên trễ, trong lớp học sinh la hét ầm ĩ.

Đây là một phòng học lớp mười hai, bạn học trong lớp đều học chung lớp từ cao nhất, quen biết 2 năm tất nhiên đều quen thuộc lẫn nhau.

Trong lớp không ngừng ầm ĩ, Ngôn Khanh Nguyệt đứng an tĩnh ở cửa ra vào phía sau, đôi mắt cô bình tĩnh ngập nước nhìn phòng học.

Một đường tới đây cô đã rút đi bối rối, lúc này nhớ tới nhiệm vụ của mình trực tiếp hỏi hệ thống.

“Nam chính ở đâu?”

【Hàng cuối cùng trong góc bên phải gần tường nhất, thấy chưa? Cái tên nhìn thê thảm nhất.】

Theo chỉ thị của hệ thống, Ngôn Khanh Nguyệt nhìn sang phía xó xỉnh.

Năm mười tám tuổi này là thời điểm nghèo khổ vất vả nhất của nam chính Lâm nghiêu, cha mẹ đều đã qua đời, sau khi trưởng thành ngay cả họ hàng cũng không nguyện ý quan tâm nữa.

Cho dù có được học miễn phí học phí thì anh ta vẫn phải làm hai công việc cuối tuần mới có thể duy trì được sinh hoạt căng thẳng.

Không phù hợp với cả lớp học ồn ào với các bạn học đùa giỡn tán gẫu lẫn nhau, Lâm Nghiêu ngồi ở trong góc một mình.

Trên người anh mặc đồng phục nhất trung đã giặt sạch đến góc áo trắng bệch, mặc nó lên người cũng còn tính là sạch sẽ.

Nhìn kỹ, ngũ quan của Lâm Nghiêu lạnh lùng kiên cường nhưng mà lông mi cụp xuống khó nén đi nét phiền muộn lãnh trầm, khiến cho người ta nhìn hai lần mà sau lưng lạnh run không dám tới gần.

Sống lưng của anh thẳng đứng, tay to có khớp xương rõ ràng đang nắm một cây bút làm đề lưu loát, anh hoàn toàn không bị hoàn cảnh ồn ào chung quanh làm ảnh hưởng.

Hoàn cảnh mười tám năm qua Lâm Nghiêu lớn lên cũng là như vậy, anh đã thói quen duy trì tỉnh táo tự nhiên trong đám người huyên náo.

Nhưng mà hệ thống nói anh trông thê thảm cũng không có sai.

Đây là nhất trung tư nhân tốt nhất ở Hải Đô, học phí cao dọa người, người bình thường là vào không được, đại đa số học sinh không phú thì quý, quần áo ngăn nắp càng làm nổi bật lên đồng phục giặt trắng bệch trông rất keo kiệt của Lâm Nghiêu.

Lâm Nghiêu lạnh nhạt phiền muộn nhưng nghèo rớt mùng tơi, không thể ở chung cùng các bạn học nên trong bất tri bất giác anh đã bị cô lập.

【Một người ngồi ở trong góc làm đề, không thê thảm thì là gì?】

【Ai u, nam chính bây giờ thê thảm như vậy ư! Như vậy mà tương lai còn có thể phát triển thành tinh anh tích cực ánh mặt trời, không hổ là nam chính!】

【Để chúng ta đi bắt nạt anh ta chút đi, làm cho anh ta lịch luyện một tí! Há há!】

Đánh cờ hiệu toan tính khiến cho nam chính được lịch luyện, Ngôn Khanh Nguyệt xây dựng tâm lý xong mới bước đi lên trước.

Cô không phải là Ngôn Khanh Nguyệt ác độc ngạo mạn như trong thiết lập kịch bản, cô chỉ là một kẻ đóng vai nhân vật phản diện NPC phục vụ kịch bản.

Cho dù bắt nạt nam chính được tính là nhiệm vụ nhân vật phản diện của cô, nhưng đến cùng thì Ngôn Khanh Nguyệt vẫn không dám vô duyên vô cớ bắt nạt người khác cho lắm.

Bắt nạt ở vườn trường nếu không được thực hiện, trong lòng Ngôn Khanh Nguyệt suy tính: Ngược lại sau này thì nhân vật phản diện của cô xuống đài đầy thê thảm, cô làm hết thảy mọi chuyện như bây giờ đều là vì trải đường tương lai cho nam chính thôi.

Lâm Nghiêu đang cúi đầu lưu loát mà làm ba bài thi cao tam mới đóng dấu từ giáo viên, vẻ mặt anh nhạt nhẽo lạnh lùng.

Chợt, một loại mùi hương sâu thẳm thoang thoảng thấm đến gần, hương ngọt tinh tế tỉ mỉ xâm nhập đến từng luồng chui vào giữa mũi của anh.

Âm thanh huyên náo chung quanh chưa bao giờ ảnh hưởng được đến Lâm Nghiêu, đủ loại mùi bẩn thỉu dơ dáy tràn ngập trong nhà lúc nhỏ cũng không ảnh hưởng đến Lâm Nghiêu.

Nhưng mà trong một lát, chỉ trong thoáng chốc thôi mà Lâm Nghiêu như là vào nhầm bụi hoa diễm sắc đầy vẻ nghiên lệ, ngòi bút anh dần chậm chạp đến không thể viết tiếp.

Anh ngẩng đầu lên lần theo ngọt hương của bụi hoa mà nhìn sang, trước mặt là một khuôn mặt nhỏ nghiên lệ như đào lý, từ trước đến nay trong mắt đen đậm mực chỉ có tỉnh táo nhạt nhẽo giờ lại hơi co lại.

Như là con rắn thấy được mỹ nhân mềm mại không xương nằm cuộn trong bụi hoa sắc màu, chỉ cần nắm chặt cổ tay trắng ngọc tinh tế yếu ớt đó của cô......

Vẻ mặt sẽ như là tùy ý người ta hành động,

Cam tâm tình nguyện mà ngã vào.