Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 8: Đừng mơ tưởng đến người mà cậu không xứng

Mùi hương gỗ nhàn nhạt thoang thoảng của nam nhân trộn lẫn trong gió thổi đến.

Nam nhân cao lớn khuôn mặt điển trai cả người toát ra vẻ quý phái mặc cao áo vét cao cấp bước chân chậm rãi đến.

Rõ ràng nhìn chỉ hơn 20 tuổi nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại có vẻ trầm ổn khó đoán làm người ta không biết đang suy nghĩ.

Môi mỏng lạnh nhạt khẽ mím mang theo vẻ lạnh khó nắm bắt.

Một người thanh tâm quả dục, bụng dạ khó lường.

【Nhân vật mấu chốt: Ngôn Thừa Vận là con nuôi của lão gia chủ Ngôn gia cũng anh nuôi của cô.】

“À, cái tên tranh gia sản với tôi.” Ngôn Khanh Nguyệt đã biết.

Nhưng mà không có ánh mắt, cô rõ ràng đang bắt nạt nam chính nào có chuyện đang chơi đùa với anh ta.

Thân là anh em tốt trong tương lai của nam chính, làm đối tác với nhau mà cũng không nhìn ra à?

Nhìn không có gì đặc biệt lắm.

Ngôn Khanh Nguyệt bĩu môi không lưu tình mà chê địch nhân của mình.

Không giống tên Từ Thịnh Hoài nửa đường mới quay ra phản bội, trong thiết lập của nội dung cốt truyện Ngôn Thừa Vận từ lúc ban đầu đã không hợp với cô rồi.

Bởi vì lợi ích bọn họ có xung đột rất lớn, vì vị trí người thừa kế của Ngôn gia chỉ có một.

Ngôn Khanh Nguyệt không chịu để một người ngoài cầm quyền Ngôn gia mà Ngôn Thừa Vận cũng không thích đại tiểu thư ngang tàng hống hách không có tí sở trường này.

“Nhưng mà sao anh ta lại đến đây? Còn nói chuyện cứ như thân thiết với tôi lắm.”

【Trong thiết lập kịch bản phải đến buổi tối cô mới gặp vị anh nuôi này, không hiểu sao kịch bản lại xảy ra trước.】

【Có vẻ như anh ta cố ý đến đón cô về nhà, đoán chừng là đến dò xét đại tiểu thư thật sự của Ngôn gia một chút, lòng dạ người này rất sâu.】

009 đang nghiêm túc phân tích thế cục thay ký chủ đại nhân nhà mình.

Mà bên kia hai nam nhân đang mắt nhìn nhau thử thăm dò mà quan sát, ánh mắt chạm nhau thâm trầm cùng lạnh úc xong lại dịch ra như không có gì.

Từ lúc Lâm Nghiêu nghe được tiếng bước chân anh cũng đã ngẩng đầu nhìn sang, như là đang đánh giá một kẻ cạnh tranh cực kỳ ưu tú.

Khi nghe được thân mật xưng hô “Khanh Khanh”, sắc mặt của anh không nhịn được mà trầm xuống.

Lại một người nữa gọi Khanh Khanh ...... Còn là một mà anh thấy mình không bằng.

Anh toan tính dùng nước bùn lòng đất nhúng chàm trăng trên trời nhưng cũng đâu chỉ có một mình anh ngấp nghé ánh trăng sáng kiêu căng này.

Tâm tư đê hèn khó hiểu lại dâng lên làm Lâm Nghiêu buông xuống ánh mắt, động tác trong tay anh vô tình mạnh hơn một chút.

Da tuyết kiều mềm mới chỉ bóp nhẹ nhàng đã để lại dấu đỏ rõ ràng, nó vốn đã yếu ớt không nổi một nắm tay huống chi là nam sinh tăng thêm sức nắm chặt trong vô tình.

Ngôn Khanh Nguyệt đau đến kêu lên, hàng lông mày ngay lập tức nhíu chặt đầy nặng nề cáu giận trừng Lâm Nghiêu một mắt.

“A......”

“Cậu làm đau tay tôi! Bỏ ra, không cần cậu ấn nữa.”

Lâm Nghiêu phục hồi tinh thần lại nhìn thấy cổ tay như dương chi bạch ngọc dưới mắt đột nhiên xuất hiện một vết đỏ to rộng, anh đau lòng biết nghe lời mà nói xin lỗi.

“Xin lỗi, để tôi xoa cho cậu.”

Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy anh đang cố ý muốn ở trước mặt anh nuôi của cô làm cô khó xử!

Nhưng ngại rằng Ngôn Thừa Vận đang ở ngay bên cạnh nên Ngôn Khanh Nguyệt không dám bắt nạt anh em tốt trong tương lai của anh ta.

Ngôn Thừa vận không giống tên nam chính nghèo rớt mùng tơi dễ bắt nạt này, trong tay anh đang nắm một nửa Ngôn gia.

Ngôn Khanh Nguyệt không dám thật sự đắc tội anh, nhỡ cô mà bị đuổi ra khỏi nhà thì cô cũng không hoàn thành được kịch bản.

Trước mắt cô vẫn chưa thể thẳng mặt đối đầu với Ngôn Thừa Vận.

Vẻ mặt Ngôn Thừa Vận hờ hững đứng nhìn cô em gái này của mình đang liếc mắt đưa tình với một tên oắt con nhà nghèo.

Trên mặt mang vẻ lạnh lùng băng giá, đầu ngón tay đầy kén mỏng của anh hơi nóng nảy mà vuốt ve nhẫn ngọc một chút, lông mày lạnh lùng cụp xuống tỏ rõ rằng tâm tình Ngôn Thừa Vận cũng không tốt lắm.

Mặc dù trên thực tế là anh em nuôi, hết lần này tới lần khác anh cũng không có chút ấn tượng nào với cô em gái này, trong trí nhớ anh toàn là mơ hồ mãi cho đến gặp được người thật ký ức mới dần lấp đầy.

Anh đến đây một phương diện là nghe theo tâm ý của thế hệ trước trong Ngôn gia tới thăm đại tiểu thư này.

Một phương diện khác là muốn đến nhìn thiếu nữ, người làm cho tài xế riêng của mình mới gặp mặt một lần đã tâm thần hoảng hốt, nói hết lời hay ý đẹp thay cô là thần thánh phương nào.

Không ngờ rằng là......

Cho dù Ngôn Thừa Vận đã nhìn quen muôn hình muôn vẻ của mỹ nhân, trong giới kinh doanh bày mưu nghĩ kế anh cũng gặp không ít nữ minh tinh trang điểm xinh đẹp ngăn nắp.

Anh không thể phủ nhận rằng cô em gái của mình có khuôn mặt liễm diễm khiến chính anh cũng không nhịn được ngừng chân mà mắt nhìn thẳng.

Đại tiểu thư Ngôn gia thiên kiều bá mị luôn hấp dẫn muôn hình muôn vẻ khác phái.

Nhưng không có nghĩa một tên ranh con nghèo không có gì có thể tùy tiện mơ tưởng đến.

Mắt phượng thanh quý hẹp dài của Ngôn Thừa Vận mười phần uy hϊếp mà híp lại như là cảnh cáo mà nhìn Lâm Nghiêu một cái.

Đừng mơ tưởng đến người mà mình không xứng.

Lâm Nghiêu không kiêng kị một chút nào thẳng thắn đối mặt ánh mắt rét lạnh của anh, tâm tư gì đều hiện rõ.

Ngôn Khanh Nguyệt không biết hai người này đang trao nhau ánh mắt, cô còn bận thương lượng với hệ thống phải ở chung với tên anh nuôi này như nào.

【Khanh Khanh tạm thời cô đừng đắc tội anh ta, kịch bản chưa đến thời điểm đó nên chúng ta tạm thời không nên bị đuổi ra khỏi Ngôn gia.】

Sợ ký chủ của nó ủy khuất không vui, 009 lên giọng khỏe mà dụ dỗ.

【Khanh Khanh chúng ta bây giờ cứ nhịn một chút, tất cả đều vì đại cục.】

“Được rồi.” Ngôn Khanh Nguyệt mất hứng mím môi nhưng vẫn đồng ý.

Nàng là người làm của cục xuyên nhanh lúc nào cũng phải đặt kịch bản lên hàng đầu.

Xây dựng tâm lý xong lông mi Ngôn Khanh Nguyệt cong lên nở nụ cười lấy lòng, mặt nhỏ trắng hồng kiều mềm trở nên đầy hương sắc.

“Anh hai, chúng ta về nhà đi thôi, em chỉ nói hai ba câu với cậu ta mà thôi.”

Tiếng nói ngọt mềm mang theo sự cẩn thận tỉ mỉ rõ ràng là đang có vẻ lấy lòng.

Ngay trước Ngôn Thừa Vận tất nhiên Ngôn Khanh Nguyệt sẽ không thừa nhận là mình đang bắt nạt nam chính.

Lâm Nghiêu giật mình nhìn bộ dạng lấy lòng khoe mẽ của đại tiểu thư Ngôn trước mắt, màu mực đáy mắt anh càng đen tối.

Đại tiểu thư kiêu căng cao ngạo còn có một mặt như thế.

Rất giống mèo con vì đòi đồ ăn mà cố ý khoe mẽ nhưng thực ra lại không phải.

Chỉ có điều là không phải diễn cho anh xem.

Hàng mi trước nay chỉ lạnh nhạt thanh lãnh của Ngôn Thừa Vận lộ ra vẻ cứng ngắc, anh ngây một lúc tay mới chậm chạp vươn ra vuốt nhẹ đỉnh đầu đen nhánh mượt mà của em gái một cái.

“Ừ, về thôi.”

Ngôn Thừa Vận vô thần mà bước đi trầm ổn theo sau lưng Ngôn Khanh Nguyệt, trước khi rời còn như là có ý mà quay đầu liếc mắt một cái.

Anh nhìn thấy thằng oắt con không sợ chết hay kiêng kị đại tiểu thư Ngôn gia còn an tĩnh ngồi đó, ánh mắt như bóng với hình quấn theo bóng lưng em gái anh không chịu rời.

Như một con chó hoang không ngừng dây dưa giương mắt nhìn theo cũng đang nghĩ nhúng chàm hoa hồng nhỏ mị hoặc.

Ngôn Thừa Vận công việc bận rộn lúc nào cũng đang quản lý công ty Ngôn gia từ trên xuống dưới, anh sẽ không thèm để tâm đến những kẻ không quan trọng.

Sắc mặt anh trầm xuống ném ra ánh mắt băng giá rét lạnh, đầy rõ ràng là lời cảnh cáo.

......

Trong xe yên tĩnh, mùi bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía.

Khác với ngày thường là bên trong mùi hương mát lạnh lại thoang thoảng như có như không mà xen lẫn một mùi hương ngọt câu người.

Mùi hương ngọt này như là nghiền nát từ cánh hoa hồng ra chút nước hoa câu dẫn tâm người khác chập trùng lên xuống.

Ngôn Thừa Vận hạ xuống cặp mắt phượng, mùi hương ngọt thấu xương xông vào đó giống như bồi hồi mãi trên người anh khiến ngày thường tâm cảnh luôn lãnh trầm đều không duy trì nổi nữa.

Anh liếc mắt sang nhìn bên cạnh, Ngôn Khanh Nguyệt đang uể oải nhắm chặt mí mắt làm hàng mi thon dài rũ xuống run nhẹ mất tự chủ như là cánh bướm đang vỗ bay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm xinh đẹp, hai mắt linh động vốn có trong suốt đang nhắm chặt, môi mềm màu hồng nhẹ nhếch lên mơ hồ có thể thấy cái lưỡi đỏ tươi co rúc ở sau hàm răng, bộ dạng nó yên tĩnh nằm đó cũng rất mê người.

Cho dù nhìn bao nhiêu lần thì Ngôn Thừa Vận vẫn khó tránh khỏi bị kinh diễm bởi khuôn mặt liễm diễm này, anh hoảng hốt trong nháy mắt.

“Khanh Khanh.”

“Ưʍ......”

Giọng ấm nỉ non ra từ bên trong cánh môi kiều diễm nhếch nhẹ trong vô thức.

“Từ gia đề nghị muốn trở thành thông gia.”

Dòng dõi của Ngôn gia ít ỏi, đến đời của vợ chồng già Ngôn gia cũng chỉ để lại một đứa con gái duy nhất rồi qua đời.

Hai nhà Ngôn Từ đã thông gia được ba đời đồng thời cũng là đối tác cực kỳ quan trọng buôn bán, quan hệ hai bên rất tốt.

Hai nhà mà trở thành thông gia thì căn bản chỉ có hai người vừa độ tuổi ở Ngôn gia, Ngôn Thời Vận và Ngôn Khanh Nguyệt.

Ngôn Khanh Nguyệt đang ngủ mơ màng nghe thấy anh nuôi nói cũng không nghĩ nhiều, “Ừ......”

009 đã nói, Ngôn Thừa Vận đã 27 tuổi thì cũng nên đến lúc lập gia đình.

Nhưng mà...... Tại sao cần nói chuyện này với cô? Có liên quan gì với cô đâu.

Mắt phượng lăng lệ hẹp dài của Ngôn Thừa Vận hơi trùng xuống nhìn chăm chú vào em gái đang mơ màng không biết chuyện gì của mình.

“Khanh Khanh, Từ gia không có con gái hợp tuổi, họ chỉ có một đứa con trai là Từ Thịnh Hoài.”

“Từ Thịnh Hoài muốn làm đám hỏi với......”

“Em.”