Chương 12

" Đừng rời đi " giọng điệu của anh như khẩn cầu

Tang Hạ không đành lòng từ chối, cô lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian mới bốn giờ, cô cũng không vội vàng như vậy rời đi. "Vậy tớ sẽ đợi cậu ăn xong rồi mới đi."

“Được.” Anh nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tục ăn.

Ăn xong cháo bắt đầu đổ mồ hôi, Tang Hạ vội vàng bảo anh trở về phòng đi ngủ: "Ngủ ngon, ngủ một giấc thật ngon."

Hứa Chấp nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt dần dần thâm trầm.

Anh sẽ không cho cô cơ hội để rời đi.

Nếu đã xuất hiện thì cô phải ở lại với anh mãi mãi.

Ngày hôm sau, vào sáng sớm.

[Tiểu Hạ]: Cậu cảm thấy tốt hơn chưa?

[Hứa Chấp]: Đã ổn .

[Tiểu Hạ]: Cùng nhau đi học bù ?

[Hứa Chấp]: Ngày lễ quốc khánh.

[Tiểu Hạ]: Được rồi, tớ đi học trước!

Hứa Chấp nhìn màn hình điện thoại cười khẽ, lo lắng mấy ngày qua lập tức tan biến.

Tại trường.

Tang Hạ vừa đặt cặp đi học vào chỗ ngồi thì cánh cửa bị đẩy ra.

Tang Hạ cười chào hỏi: "Sớm ."

Hứa Chấp: "Ừ."

“Cậu cũng tới lấy sách sao?”

"Ừm."

Tang Hạ cau mày, rõ ràng ngày hôm qua nói nhiều như vậy, hôm nay sao lại không muốn nói nửa lời.

Cô lùi người tạo chút khoảng cách với anh, sau khi Hứa Chấp bước vào, không gian trở nên có chút chật . Hai người như gần nhau hơn, cả không khí cũng bị anh chiếm lấy, cô hô hấp dồn dập, vội vàng đứng lên và âm thầm gia tăng động tác của mình.

Hứa Chấp dọn tất cả mọi thứ ra khỏi bàn học, cầm một tờ giấy, nhướng mày: "Đây là cái gì?"

"Kế hoạch học tập đã chuẩn bị cho cậu ," Tang Hạ đứng thẳng người nhìn về phía anh, "Tranh thủ nghỉ lễ Quốc khánh, học bù."

Nhà trường cho học sinh trung học năm thứ hai nghỉ bốn ngày, nói là bốn ngày, thực ra là ít hơn hai ngày so với bình thường.

Hứa Chấp: "Cậu giúp tôi học?"

Tang Hạ nghĩ rằng cô có thể giám sát anh học tập: "Đúng vậy, chúng ta có thể cùng nhau học."

Hứa Chấp tháo cặp sách treo trên lưng ghế, cất hết sách vào ngăn bàn, thuận tay cầm đồ của Tang Hạ.

"Tớ có thể..."

"Coi như thù lao," Hứa Chấp tránh được tay cô, "Đi."

Hôm qua trời mưa, không khí trong lành, càng ngày càng mát mẻ, thỉnh thoảng có một luồng gió trong lành thổi ra, thật là dễ chịu.

Tang Hạ ngẩng đầu hỏi anh: "Cậu muốn về khu công viên hay ra hồ?"

"Công viên."

" Cậu ăn sáng rồi?"

“Chưa.” Vừa tỉnh lại nhận được tin nhắn của cô liền vội vàng đi ra ngoài, làm sao có thể ăn sáng.

Đối diện trường học có khá nhiều cửa hàng ăn sáng, cô đưa Hứa Chấp đứng trước một cửa hàng bán bánh mì hấp.

"Một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành," Tang Hạ nhìn Hứa Chấp, "Cậu muốn ăn gì?"

"Hai tô miến bò, một ly sữa đậu nành."

Cô định lấy điện thoại di động ra quét mã, nhưng bị Hứa CHấp ngăn lại, "Tôi trả."

Tang Hạ cũng không tranh với anh.