Chương 4

Sau bữa tối, cô trở về phòng vùi mình trong chăn, mái tóc buộc rối bù.

Đã hai ngày rồi mà không có tiến triển gì trong nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này có yêu cầu giới hạn thời gian.

Hai năm sau, khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Hứa Chấp được nhận vào Đại học Hoa Kinh, nhiệm vụ hoàn thành, nhưng không trúng tuyển thì không thành công.

Cô không biết hậu quả của việc thất bại nhiệm vụ, chỉ mơ hồ cảm thấy có thể không gánh nổi hậu quả.

Vì vậy, Hứa Chấp không được phép tiếp tục sa đọa nữa.

Bằng không, chưa nói đến các trường đại học hàng đầu, anh có thể học lên đại học hay không cũng là một vấn đề nan giải.

Hứa Chấp giống như là biến mất không có tung tích.

Tang Hạ đợi trong công viên thêm hai ngày, nhưng chẳng thể tìm thấy anh.

Cô phải bắt đầu nhớ lại cốt truyện ban đầu để tìm xem Hứa Chấp sẽ xuất hiện ở đâu.

Tổng cộng có ba nơi mà anh thường xuất hiện, quán mì đối diện trường học, quán net sau ngã rẽ trường học, và nhà thi đấu ở trung tâm thành phố.

Hôm nay là thứ sáu.

Phòng tập thể dục có thể lưu đến ngày mai rồi đi, nhưng các quán mì và quán net có thể thử vận

may của họ.

Có lẽ ông trời cảm động trước thành ý cầu mong của cô, rồi may mắn lại đến,cô đã tìm được số ghế của Hứa Chấp từ chủ quán net.

Trong đại sảnh của quán net , đủ loại mùi trộn lẫn với rất nhiều khói, cô chịu đựng khó chịu tiếp tục đi về phía trước chỗ ngồi của Hứa Chấp .

Cô đã sớm tìm thấy Hứa Chấp đang trốn trong góc, anh đang đeo tai nghe và nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết đang làm gì.

Nín thở, cô đi qua những người phía ngoài và từ từ tiến đến bên cạnh anh.

Hứa Chấp như cảm nhận được, liền nhận thấy màn hình máy tính đen kịt thời điểm có người tới, ghế lùi lại, đối mặt với Tang Hạ, giọng điệu tràn đầy sốt ruột: “Cô có hay không để tôi yên?”

Biểu tình cũng thật hung ác, đối với Tang Hạ đột nhiên xuất hiện thập phần bất mãn, dựa lưng vào ghế, đưa điếu thuốc đang châm trong tay vào miệng, hít một hơi, từ từ thở ra khói.

Sau đó Tang Hạ mới nhận ra anh đang hút thuốc, hơi nhíu mày rồi lùi lại một bước.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Hứa Chấp như phát hiện ra điều gì thú vị, lập tức có hứng thú, đứng thẳng người, từ từ đến gần cô: “Tới là muốn tìm tôi, sao lại trốn?”

Tang Hạ ngả người ra sau, môi gắt gao mím chặt ,ngừng thở.

Anh cười nhạo một tiếng , ngả người ra sau,thần sắc nghiền ngẫm.

“Hứa Chấp, cậu đã không đến trường bốn ngày rồi.” Giọng nói của Tang Hạ rất nhỏ,tận lực khống chế chính mình hô hấp.

“Cô nói gì? Tôi không nghe thấy.” Hứa Chấp nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt ẩn sâu một nụ cười tinh quái.

Tang Hạ hít một hơi thật sâu, cúi đầu tiến lại gần, giọng nói của cô lớn hơn rất nhiều: “Bạn học Hứa Chấp, cậu nên đi học đi.”

Nụ cười trên mặt Hứa Chấp sâu hơn, và khi Tang Hạ chưa phản ứng kịp, thổi một vòng khói vào cô.

Tang Hạ hoảng sợ lùi lại phía sau nhưng lại vô tình va vào chiếc ghế phía sau, chiếc ghế trượt không đỡ được sức nặng của cô, thấy cô sắp ngã, Hứa Chấp đã vươn tay kéo cô lại.

Mùi khói.

Sau khi đứng vững, cô vỗ vỗ tay Hứa Chấp, nhìn anh chằm chằm, giọng nói mang theo sự tức giận hiếm thấy: “Sao cậu lại như thế này!”

Hứa Chấp dựa vào ghế, cười tùy ý: “Tôi vẫn luôn như vậy , để cho cô thất vọng rồi? "

" Không, "Tang Hạ phản bác," Cậu rõ ràng, không nên như thế này ... "

" Vậy thì cô nghĩ tôi phải như thế nào? "Anh bóp nát tàn thuốc, lại đến gần Tang Hạ, "Bạn học Tang Hạ, cậu ngày nào cũng chạy theo tôi và quan tâm nhiều đến chuyện của tôi như vậy-----"

Anh cố ý kéo dài giọng: "Cậu thích tôi à?"