Chương 17: Vương gia này là một cái ngốc tử! _ 2

Sự việc xảy ra năm đó, hẳn là có nguyên nhân.

Xương An Diệp hảo tưởng muốn đi nhìn Lăng Uy Huyền một cái. Nhưng chính y lại không có lý do để gặp hắn. Đi tìm một cái lý do chơi chơi.

Xương Tùy phải vào cung dâng tấu sớ, bị lão hoàng đế làm cho suýt tức chết. Biên cương giữa Xích Hoả quốc và Nam Thủy quốc nảy sinh xung đột. Nam Thủy quốc đã cho lui binh tránh xảy ra mâu thuẫn nhưng lão hoàng đế Lăng Đông Trường kia

cứ nhất định cho quân tiến đánh. Người ta đã nhường một bước, đây là muốn tiến thêm một tấc. Nếu như vì chuyện này mà xảy ra giao tranh, người thiệt hại là quân đội triều đình và nhân dân bách tín. Cẩu hoàng đế chỉ biết thoả mãn ý kiến của bản thân mà không nghĩ cho người khác.

Xương An Diệp ngó trái ngó phải, thấy Xương Tùy một thân hừng hực khí thế tỏ vẻ không thể đυ.ng, thầm kêu không ổn. Ổng đang cáu giận thế kia, ra làm trò đòi này đòi nọ liệu có bị lia mất đầu không.

Dẹp!!!!! Đi tìm đại ca Xương An Nhiên.

Xương An Nhiên quả nhiên cũng vừa cùng Xương Tùy vào trong cung, hiện giờ lại vừa đi ra ngoài.

Xương An Diệp tùy ý bắt một tên hạ nhân trong viện Xương An Nhiên, hỏi : " Đại ca ta đâu rồi?"

" Thiếu gia tìm đại thiếu gia sao? Nếu không thấy trong thư phòng thì có thể là đi luyện võ, còn nếu không thấy đâu chắc đại thiếu gia ở Vong Hạc các. Thiếu giá có thể....."

Chưa nói xong, Xương An Diệp đã chạy mất tiêu.

Tâm Thất xách váy chạy thất tha thất thểu: " Thiếu gia, người chạy chậm một chút được không? Tâm Thất sắp chết rồi."

Xương An Diệp thở khí, chậm bước đợi nàng: " Bình thường kêu ngươi ăn ít thôi không nghe, bây giờ thịt đè người, chạy không nổi đúng không."

Tâm Thất thở nặng nề, không có hơi mà nói chuyện. Nhưng vừa quay đầu liền thấy sạp bán bánh bao nhân thịt liền hưng phấn kéo tay áo

Xương An Diệp: " Thiếu gia, chúng ta mua bánh bao ăn đi. Lâu rồi ta không được ăn." Đáng thương hề hề nhìn Xương An Diệp: " Dạo này toàn ăn thịt, tiêu hoá không nổi."

Xương An Diệp: "....." Bộ đó không phải bánh bao nhân thịt sao? Khác gì nhau. ಠ∀ಠ

Vong Hạc các là nơi quán ăn lớn, buôn bán phong phú, cũng có thể cho thuê làm ăn. Cả một toà kiến trúc lớn được xây dựng ngay giữa kinh thành phồn hoa, bởi vậy mà cũng nhiều lúc là dành cho những phú nhị đại giàu có.

Xương An Diệp đi đến liền bị tiểu nhị chặn cửa : " Khách quan, nơi này không dành cho hài tử."

Là đang nói y hay nói Tâm Thất vậy. Xương An Diệp vung tay ngay một thỏi vàng, quơ trước mặt tiểu nhị: " Có thể vào không? "

Tiểu nhị thái độ quay 360 triều y cười lấy lòng: " Trời ơi, khách quan, mời vào , mời vào. Ngài muốn lấy phòng nào, nơi này của gia nô đều có hết. Tùy ngài chọn lựa."

Xương An Diệp lại nhét vào tay tiểu nhị một thỏi vàng, cười: " Dẫn ta đến phòng của Xương An Nhiên."

Tâm Thất nhìn vàng cứ như nước trôi đi mà lòng xót xa. Nó nhiều hơn tiền công của nàng một tháng á. Thiếu gia, thỉnh người giữ tiền cho tốt.

Tiểu nhị mắt sáng như sao, vội vàng gói kĩ vàng như sợ bị cướp mất, rồi nhanh chóng làm động tác mời: " Khách quan, mời đi nơi này. Xương đại thiếu gia là khách quen chỗ bọn ta, ta sẽ dẫn ngài đến a .Khách quan thật hào phóng."

Xương An Diệp theo tiểu nhị đến lầu 4, một căn phòng cuối cùng. Tiểu nhị nói: " Ta chỉ có thể đưa khách quan đến đây, còn vào được hay không là việc của ngươi. Khách quan nếu không có gì căn dặn, thì giá nô xin cáo từ." Nói xong liền lui xuống.

Xương An Diệp nhìn cánh cửa, xong lại nhìn Tâm Thất: " Ngươi mở đi."

Tâm Thất lập tức lắc đầu ngoe nguẩy: " Không không không, ta không được đâu. Ngộ nhỡ đại thiếu gia đập chết ta thì sao? Vẫn là người mở đi. Đại thiếu gia thương người không kịp, chắc chắn sẽ không dám đánh người đâu."

Có lý đấy. Xương An Diệp he hé mở cửa, chưa kịp nghe gì thì cửa mở ra. Xương An Diệp không đề phòng liền ngã chổng vó.

Tâm Thất cuống quýt đỡ y dậy. Xương An Diệp bị đập cả đầu gối liền đau thấy má.

Nam nhân cao lớn anh tuấn nhìn một màn này liền nhíu mày: " Tiểu An Diệp, đệ làm gì ở đây? "

Xương An Diệp thẳng lưng nhìn đại ca nhà mình, bên cạnh là một cường hãn hơi thở nam nhân mặt nạ trắng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng có thể đoán được nhan sắc hẳn là cao, ánh mắt qua mặt nạ sắc bén đến đáng sợ.

" Không có. Đến tìm ca ca chơi." Xương An Diệp mỉm cười, ánh mắt lại đảo qua nam nhân mặt nạ. Hai người nói nhỏ cái gì đó, nam nhân mặt nạ kia liền ly khai.

Xương An Nhiên nhướn mày: " Thật là đến tìm ca ca chơi?"

Xương An Diệp có dự cảm xấu , dè dặt gật đầu.

Xương An Nhiên liền nở nụ cười quỷ dị, kéo y đi: " Vậy chúng ta đến thao trường gần đây luyện tập gân cốt một chút. Ta thấy đệ ở trong nhà lâu, sắp lười chẩy thây ra rồi."

Xương An Diệp vùng vẫy: " Không cần aaaaaa."

Tâm Thất huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra đi phía sau. Không cẩn thận kẻo nàng cũng bị đưa đi hoạt động gân cốt thì chết chắc. Im lặng là vàng a. 乁 ˘ o ˘ ㄏ

___________________________