Chương 117: Hotboy học tra quá bá đạo (24)

A Chiêu bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện bên ngoài.

Cô có năm giác quan tương đối mạnh mẽ và rất nhạy cảm với thế giới bên ngoài.

Hình như Cố Thành đang nói chuyện với ai đó.

Cô ngơ ngác nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, mơ màng vài giây trước khi tỉnh dậy.

Lấy điện thoại ra xem thì đã 1h45.

Cô ngáp dài, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, từ từ mở cửa rồi bước xuống cầu thang.

Cố Hồng kinh ngạc nhìn A Chiêu tóc hơi rối, đặc biệt có chút buồn ngủ, quay đầu nhìn con trai mình.

"Được đấy, nhãi con!" Ông ấy nói với vẻ mặt phức tạp.

Cố Thành: “...”

Khi A Chiêu nhìn thấy người lạ, anh cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cô lắc lắc đầu, đi xuống cầu thang vài bước, nghi ngờ nhìn Cố Thành.

Cố Thành giới thiệu: “Đây là ba tôi.”

Hắn lại chỉ vào A Chiêu: "Bố, đây là bạn cùng lớp của con, Đường Chiêu. Học sinh đứng đầu khối, cậu ấy đặc biệt đến đây để ôn bài cho con."

Hắn trừng mắt nhìn Cố Hồng từ một góc độ mà A Chiêu không thể nhìn thấy, đồng thời ra hiệu cho ông ấy không được dọa người ta.

A Chiêu ngoan ngoãn gọi: “Chú Cố.”

Tựa như hoàn toàn không hề sợ hãi bởi cách ăn mặc khác thường của ồn ấy.

Cố Hồng nghe một tiếng "chú Cố" đến nỗi mặt mày hớn hở.

Ông ấy luôn muốn có một đứa con gái.

Mềm mềm mại mại, ôm lấy chân mình và nhẹ nhàng gọi ba, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ngọt ngào rồi.

Khi đó Cố Thành sinh ra là con trai, ông ấy đã tiếc nuối rất lâu.

Sau này mẹ Cố Thành bận rộn với sự nghiệp, không muốn sinh con thứ hai nên không có ngày nào bù đắp được sự tiếc nuối này.

Hôm nay đột nhiên nhìn thấy A Chiêu, Cố Hồng cảm thấy cô bé trước mặt hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng trong lòng hắn về đứa con gái tri kỷ.

Trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn, ngọt ngào, đáng yêu không chịu nổi!

"Ai, Chiêu Chiêu phải không? Cảm ơn con đã dạy kèm cho Cố Thành nhà chú." Cố Hồng cảm thấy rất quen thuộc với cô, vì vậy ông ấy quyết định đặt biệt danh cho A Chiêu.

"Cháu vừa mới ngủ dậy à? Chú đi bổ trái cây cho cháu. Cháu thích ăn gì? Để Cố Thành lấy cho cháu, không có thì để nó đi mua..." Cố Hồng luyên thuyên rất nhiều rồi quay người và đi vào bếp.

A Chiêu cười cong mắt: “Ba của cậu thật tốt.”

Cố Thành nghi hoặc: "Cậu không sợ ông ấy à?"

Người bình thường khi nhìn thoáng qua cha hắn sẽ bị vẻ ngoài của ông đánh lừa và nhượng bộ lui binh.

Ai có thể biết rằng Cố Hồng, chủ quán bar Four Fifths ở thành phố Thanh Nguyên lại là một người đàn ông tốt như vậy ở nhà?

A Chiếu lắc đầu: “Tôi có thể cảm nhận được ai tốt với tôi, ai không thích tôi.”

Cô chưa bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, trông mặt mà bắt hình dong.

Marshmallon nhỏ giọng nói: “Thế nhưng, A Chiêu, không phải cô thích người dáng dấp đẹp mắt à?”

A Chiêu: “...”

Cô quyết định giả vờ như không nghe thấy những lời đó.

Cố Thành hướng vào nhà bếp nói một tiếng, hai người lên lầu vào thư phòng.

Khi Cố Hồng mang đồ ăn đến gõ cửa, ông ấy nhìn thấy con trai mình, người luôn nhức đầu mỗi khi nhìn thấy sách vở đang làm bài tập một cách nghiêm túc.

Cái này... Có phải mưa máu từ trên trời rơi xuống không?

Cố Hồng tấm tắc kinh ngạc: Xét về chuyện ghét học tập, Cố Thành đã di truyền một cách hoàn hảo từ ba mình.

Lúc ông ấy còn trẻ có thể làm tức chết bất kỳ giáo viên nào.

Cả hai đều không để ý đến người đang đứng ở cửa.

Cố Hồng yên lặng quan sát một lúc, mới thấy con trai quay đầu lại liếc nhìn cô bé.

Đôi mắt nhìn lạnh lùng thờ ơ nhưng lại tập trung đến mức không thể nhìn thấy gì khác.

Cố Hồng sửng sốt một chút, tiếp đó nhếch miệng cười cười.

Thằng nhóc này!