Quyển 1 - Chương 22: Thế giới hiện đại 22 (End)

Những năm gần đây hệ thống vẫn luôn bảo trì im lặng, giống như đã lâm vào trạng thái tê liệt, Dịch Liêm cũng không có buông lỏng cảnh giác, cho nên hệ thống đột nhiên mãnh liệt công kích, y vẫn kịp thời ngăn chặn.

Hệ thống còn dùng xúc tu điên cuồng đâm vào linh hồn, bị tinh thần lực của Dịch Liêm cản trở, hai luồng tinh thần lực va chạm làm cho linh hồn bị chấn động không nhẹ.

Lực công kích hiện tại so với ban đầu mạnh hơn một chút, hệ thống nằm vùng hai năm, trong thời gian đó nó âm thầm tích trữ năng lượng, nó muốn cho y một kích chí mạng, đem ký chủ muốn thoát khỏi hệ thống gϊếŧ chết.

Thời gian không sai biệt lắm, hệ thống không ngừng tích trữ năng lượng, mà tinh thần lực Dịch Liêm trải qua hàng trăm thế giới tích luỹ cũng tăng dần, bản chất hai luồng tinh thần bản chất cũng khác nhau, lúc hai cổ lực lượng va chạm hệ thống có chút chống đỡ không nổi, mà công kích của Dịch Liêm ngày càng mạnh.

Xúc tu chôn chặt trong linh hồn đang công kích từng đợt cũng đang bị đánh lui.

Trong lúc hệ thống và xúc tu cùng linh hồn hoàn toàn bị chia cắt, thanh âm như pha lê vỡ vụn vang lên trong đầu, thanh âm điên cuồng của hệ thống vang lên như sấm sét.

Hệ thống: Hập thu năng lượng thế giới, cưỡng chế mở ra trình tự tự huỷ, đối với sự phản kháng của ký chủ tiến hành trừng phạt......



Dịch Liêm hoàn toàn không thèm để ý đến lời hệ thống, xúc tu thoát khỏi linh hồn của y, không chút do dự đem vòng bạc trên cổ tay kéo ra, máu tươi theo vòng bạc mà trào ra, nhưng trong lòng y không mảy may sợ hãi, chỉ có điên cuồng cùng vui sướиɠ.

"Tiểu Liêm!!" Phụng Nghị nhào đến, đôi tay nâng cổ tay máu me bê bết, hắn không biết y rốt cuộc muốn làm gì, sao lại dùng biện pháp này để tự tàn phá mình.

Dòng máu ấm nóng tuôn ra, hắn không thể ngăn máu chảy ra ngày càng nhiều, từ kẻ tay chảy ra từng giọt máu đỏ tươi, nhìn thấy như vậy hai mắt Phụng Nghị đỏ ngầu, lớn tiếng gọi: "Mau, mau lên, mau kêu xe cấp cứu......"

Bỗng nhiên quay đầu lại xem, hắn phát hiện bốn phía bỗng nhiên lâm vào bóng tối, tất cả mọi người đều biến mất.

"Đây là......"

"Phụng Nghị." Dịch Liêm trố mắt nhìn người đàn ông, sắc mặt hắn trắng bệt, có chút đau lòng, không ngờ người đàn ông mạnh mẽ này, lại mang vẻ mặt sợ hãi.

"Bé con, đừng sợ, tôi hiện tại liền mang em đi bệnh viện, em sẽ không sao hết...." Phụng Nghị thanh âm có chút phát run, hắn một tay đè lại vế thương trên cổ tay đang không ngừng chảy máu, một tay kéo cà vạt, dùng miệng cắn lại để buộc chặt vết thương, hai mắt hắn đỏ bừng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng chảy nữa......Làm ơn, cầu xin mày đừng chảy nữa......."

"Em không sao." tay phải Dịch Liêm giãy giụa như muốn thoát khỏi hệ thống, trong mắt y đã thấy toàn bộ thế giới đang từ từ vỡ vụn, rất nhanh thôi Phụng Nghị và y cũng sẽ sụp đổ, tay trái nhẹ nhành cử động, nắm lấy cánh tay đầy máu của chính mình: "Cảm ơn anh, từ khi em đến thế giới này, người ở cạnh em từ lúc đầu cho đến giờ đều là anh......"

Nhẹ nhàng đến gần, Dịch Liêm muốn đến gần hôn lên đôi môi mỏng của Phụng Nghị, thế giới đột nhiên chấn động, mặt đất dưới chân hai người nứt ra, Dịch Liêm cảm nhận được bên dưới không còn gì cả, thân thể tựa hồ đang rơi xuống.

"Tiểu Liêm......." Phụng Nghị dùng sức giữ chặt, vết thượng tựa hồ đã ngừng chảy máu nay lại một lần nữa vỡ ra, máu lại từ trong kẽ hở ngón tay Phụng Nghị chảy ra, cánh tay Dịch Liêm rất nhanh đã thấm đẫm máu tươi: "Tôi.........Tuyệt đối sẽ không buông em ra........"

Theo lời nói của Phụng Nghị, thân thể hắn dần dần phiêu tán biến thành những mảnh nhỏ, chậm rãi biến mất, sắc mặt Dịch Liêm khẽ biến sắc, cúi đầu nhìn xuống bóng tối vô tận, thế giới sụp đổ biến thành những mảnh vỡ nhỏ chìm cào bóng tối, thật giống như một cái miệng đang mở to, y tuyệt đối không thể nhã xuống.

Dịch Liêm nhẹ nhàng nhắm mắt, lần nữa mở mắt, ánh sáng màu bạc trong mắt bị đẩy ra, ánh mắt y dừng lại trước hệ thống đang bị nắm chặt trong tay kịch liệt giãy giụa.

Từ khi linh hồn của y thoát ly, hệ thống từ vòng tay biến thành ánh sáng bao vây lấy tay y nó đang muốn chạy thoát, tuyệt đối không thể để nó thoát!!!

Tinh thần lực mạnh mẽ biến thành kim châm, hướng về phía hệ thống đâm vào, hệ thống càng thêm mãnh liệt, Dịch Liêm có cảm giác nó đang sợ hãi?

Sợ? Nó đang sợ cái gì chứ?

Khoé miệng y nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nét mặt giảo hoạt, hắn nghĩ hệ thống định đem xúc tu xâm nhập linh hồn ngầm khống chế mình, nếu làm ngược lại, y đem tinh thần lực đâm vào hệ thống thì sao?

Nghĩ như vậy, Dịch liêm ngưng tụ tinh thần lực thành mũi kim, hung hăng đâm vào vỏ ngoài của hệ thống, va chạm mãnh liệt một hồi, bên ngoài hệ thống xác thật dần xuất hiện vết rách, phản kháng cùng giãy giụa cũng trở nên vô dụng.

Thẳng đến khi tinh thần lực đâm vào hệ thống, trong đầu vô số đoạn hiện lên, Dịch Liêm cảm thấy chính mình biến thành một chuỗi dữ liệu len lỏi vào từng ngõ ngách bên trong hệ thống, thật lớn các chuỗi số liệu xuất hiện phát ra ánh sáng màu bạc.

Phá tan vầng sáng đó, Dịch Liêm tháy một cây cổ thụ teo đầy l*иg đèn, trên cây cổ thụ cao nhất giống như có một con.......Đôi mắt thật to!!?

Bỗng nhiên đôi mắt to đó mở ra, cổ thụ treo đầy l*иg đèn biến mất, sô liệu trong đầu cũng đã biến mất, hệ thống trong lòng bàn tay cũng an tĩnh lại, không còn cựa quậy kịch liệt nữa.

"Tiểu Liêm, mau, đem tay em cho tôi!!" Phụng Nghị cả người quỳ rạp trên mặt đất, đối với hắn đưa tay ra.

Ngẩng đầu nhìn thân thể đã biến mất phần nửa, lại vẫn kiên định như cũ muốn kéo cánh cay của người kia, mắt Dịch Liêm nóng lên, đem tay đang giữ hệ thống đưa lên.

Nắm lấy tay không bị thương của Dịch Liêm, Phụng Nghị không có chút bận tâm, hung hăng ôm chặt y vào trong ngực.

"Đây rốt cuộc là............."

Ôm thân thể đang chảy máu đầm đìa vào ngực, nhìn lại thân thể chính mình đang dần tan biến, bốn phía lâm vào bóng tối, làm Phụng Nghị cảm thấy tam quan đều vỡ vụn.

"Anh xem như đây là tận thế đi." Dịch Liêm dùng cánh tay nhiễm đầy máu chạm nhẹ vào mặt hắn.

Nếu nói với hắn đây là thế giới giả tưởng thì chẳng thà nói rằng đây là tận thế.

tay bị hắn nắm lấy, vẫn là ấm áp quen thuộc này, ngước mắt nhìn đôi mắt phượng của người đàn ông này, hắn lại cúi đầu cọ cọ mặt vào y.

"Tính là tận thế, chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau, là đủ rồi."

Cười nhẹ nhàng, nắm hệ thống trong tay, ánh mắt dừng lại nhẫn cầu hôn bị quăng ngã, duỗi tay nhặt lên.

"Tôi có chút không cam lòng, tôi còn chưa vì em mang vào nhẫn cầu hôn, nó đã bị quăng ngã." Phụng Nghị nắm lấy tay Dịch Liêm lấy nhẫn ra, không biết có phải sắp tan biến hay không, y cảm thấy đầu mình có chút nặng trĩu.

"Ừm." Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết nứt trên chiếc nhẫn, Dịch Liêm đôi mắt hơi động, chiếc nhẫn bắt đầu phát ra ánh sáng, vết rách trên nhẫn bắt đầu liền lại.

"Mang lên cho em đi." Dịch Kiêm đem nhẫn đưa tới trước mặt Phụng Nghị.

"Được." Phụng Nghị tiếp nhận đeo lên ngón áp út của y.

Chiếc nhẫn vấy bẩn máu tươi, cùng với thân thể Phụng Nghị cũng dần dần biến mất.

Chiếc nhẫn toàn bộ đã đeo vào ngón tay, Phụng Nghị để sát mặt, hôn lên đó: "Tôi yêu em, em phải nhớ kỹ......."

Vươn bàn tay định nắm lấy mãnh linh hồn phiêu tán của hắn, Dịch Liêm nhìn ngón áp út lập loè ánh sáng từ chiếc nhẫn, trong ánh mắt bây giờ lại xuất hiện sự kiên định chưa bao giờ có.

"Em sẽ nhớ kỹ."

Dịch Liêm nhẹ nhàng cười, tập trung tinh thần lực, trong bóng đêm loé ra ánh sáng lạnh.

Hệ thống khởi động.....



Ánh sáng ngày càng mãnh liệt, dần dần đem Dịch Liêm nuốt vào, đột nhiên, ánh sáng co rụt lại, biến mất không thấy bóng dáng, bốn phía lâm vào bóng tối, thế giới đang sụp đổ kia chậm rãi hoá thành đống hoang tàn.

.....................

Đình ngọc, hồ sen liễu rũ bên hồ, trong hồ một đình nhỏ được xây trong hồ, người trong đình dung mạo tinh xảo, thân hình mảnh khảnh, khí chất ôn nhã như ngọc.

Hàng mi khẽ nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt đào hoa, bị thuỷ quang làm mờ, chủ nhân của nó vẫn còn chưa thanh tỉnh, lẳng lặng nhìn khung cảnh xanh thẳm trước mắt.

Nơi này dường như có chút quen mắt.

Giây phút này y đã biết rõ mình đã thành công đem hệ thống xé nát, vẫn là không có trở lại thế giới cũ.

Cái này làm cho Dịch Liêm cảm thấy buồn bực cùng nghẹ khuất, nâng bàn tay trái lên, ngón áp út mang theo chiếc nhẫn Phụng Nghị vào giây phút cuối cùng đeo lên vì y theo y xuyên đến đây.

chỉ là bây giờ không đơn giản là nhẫn cầu hôn nữa, mà nó đã dung hợp vào chiếc nhẫn, chịu sự khôgns chế của y.

Theo động tác giơ tay, tay áo to rộng trượt xuống, lộ ra một vết sẹo, làm cho ánh mắt Dịch Liêm hơi trầm xuống.

Y vất vả đem linh hồn cùng hệ thống tách ra, liền tính hệ thống bây giờ đang bị y khống chế bây giờ nó lại tiến vào nhẫn câu hôn của mình y có chút không thích ứng được.

Tựa hồ nó có cảm giác ký chủ không thích mình, chiếc nhẫn ngọc loé ra ánh sáng, bộ dáng vô cùng uỷ khuất.

Dịch Liêm làm lơ hệ thống đang uỷ khuất, nói: "Hệ thống, tao muốn rời khỏi đây phải làm cách nào?"

Hệ thống số liệu nhanh chóng di chuyển, hệ thống nói: Ký chủ trước mặt tinh thần lúc không đủ để đột phá hệ thống Chủ Thần, thoát khỏi thế giới giả tưởng.



Hệ thống Chủ Thần? À, đây là chỉ mới đánh tiểu quái sau màn sẽ đánh đến BOSS a.

Hệ thống Chủ Thần sở hữu khả năng sáng tạo thế giới cùng quỹ đạo, thế giới thoát ly không chế của hệ thống Chủ Thần, ký chủ đem năng lương thế giới sau khi đã hoàn thành để tăng tinh thần lực đến mức cao hơn hệ thống chủ thì ngài sẽ thoát ra được.



"Nga, đây là cái thế giới gì đây?"

Vẫn là cảm thấy có chút quen mắt.

Thế giới cổ đại, Ngọc gia, phủ Lan Hoa quốc công.



Dịch Liêm: ..................A, y từ trong đống lịch sử đen kia tìm được tư liệu hệ thống lúc trước hành hung y.

Nghĩ như vậy, y nhịn không được xoa xoa ngực, một mũi tên xuyên tim a quá sảng khoái!