Quyển 2 - Chương 1: Thế giới cổ đại 1

Dịch Liêm ngồi trong đình giữa hồ, y muốn lam chính mình bình tĩnh lại.

Một lát sau, đôi mắt giật nhẹ, điểm sáng lại lần nữa sáng lên, tựa như máy tính khởi động lại, tế bào não cũng đã bắt đầu bắt vận động, nhanh chóng đem thế giới này quét qua một lần, rồi liệt ra những điểm quan trọng.

Lúc trước chịu hệ thống khống chế, tất cả mọi thứ y phải trải qua đều do hệ thống điều khiển, y chỉ đi theo cốt truyện, thậm chí cùng nam nữ chính giao lưu mấy lần, mỗi câu nói hành động đều bị hệ thống giám sát, nếu xuất hiện tình trạng OOC, hệ thống sẽ mở ra lệnh ngăn chặn.

Mà thế giới này chính là một thế giới cổ đại, toàn bộ cốt truyện đều quay xung quanh nữ chính để đi tiếp cốt truyện, thế giới này lấy gốc nhìn của nữ chính, cho nên chỉ cần có nữ chính ở đây thì không thể OOC, bằng không sẽ bị hệ thống áp chế trừng phạt, nhưng nếu tình huống không có nữ chính, mà y OOC thì nó chỉ phát ra thông báo cảnh cáo mà thôi.

Trước kia đối mặt với nhân vật chính, đều sẽ kiềm chế lại không cho chính mình OOC, biết rõ quá trình nam chính cùng nữ chính gặp mặt, ừm, quá trình còn rất hương diễm, khó trách nữ chính đem nam chính lãnh tình thành người tốt đẹp nhất trong lòng, nam chủ đến cuối cùng tặng cho nữ chính một mũi tên.

Nghĩ đến đây, Dịch Liêm nhịn không được xoa xoa ngực vẫn còn tồn tại cảm giác bị mũi tên xuyên tim.

Dùng tinh thần lực thao tác trên bảng điện tử, đem cốt truyện thế giới này tải xuống, Dịch Liêm lướt qua nội dung cốt truyện, khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên, so với góc nhìn thần trợ công lúc trước, hiện tại dùng góc nhìn thượng đế để xem cốt truyện hoàn chỉnh, cũng bị sự Mary Sue của thế giới này làm cho có chút run run.

Thế giới này nữ chính kêu Bạch Hân Hân, là hòn ngọc quý trong tay nhà giàu nhất Đại Thuỵ, cô ta có dung mạo mỹ lệ, khí chất thanh thuần, là tài nữ của Đại Thuỵ, tinh thông cầm kỳ thư hoạ, thơ từ ca phú, không biết có bao nhiêu nam nhân hâm mộ cô ta không thôi.

Chỉ là bên cạnh cô ta lại có một nam nhân dung mạo nho nhã, ôn nhuận như ngọc, tài học tuyệt diệu làm trúc mã, không ít nam tử mong ước được đến gần cũng phải dừng bước, người này chính là thế tử phủ Lan Hoa quốc công, Ngọc Liêm tự Thanh Chi.

Phủ Lan Hoa quốc công Ngọc gia cùng Bạch gia chính là thế giao nhiều đời, hai gia tộc thường liên hôn với nhau, quan hệ vẫn luôn bảo trì đến vô cùng tốt, cho nên Ngọc Thanh Chi cùng Bạch Hân Hân từ nhò đã bị nhận định là một đôi.

Thẳng đến khi nam chính Minh Duẫn Dực xuất hiện, ba người bắt đầu một trận cẩu huyết đấu đến oanh oanh liệt liệt,.

Minh Duẫn Dực là tứ hoàng tử Đại Thuỵ, cũng là một trong bảy đứa con của hoàng đế được phong làm thân vương, hắn trời sinh dung mạo tuấn mỹ, trên chiến trường dũng mãnh thiện chiến, dương như không có đối thủ, dụng binh như thần, bởi vì từ chiến trường trở về người hắn đều thấm đẫm máu tươi, cho nên bị mọi người gọi là: Quỷ tướng quân, mẹ ruột hắn là nữ tử Man tộc đến hiến vũ cho hoàng đế, địa vị cực thấp, cho nên hắn từ nhỉ sống trong hoàng cung chịu đủ ức hϊếp, năm hắn 3t, mẹ hắn bệnh chết, khi hắn 10t, hắn liền bị đưa lên chiến trường.

Chưa bao giờ hắn cảm nhận được sự quan tâm, tim hắn giờ cứng như đá, hắn hung bạo như lang hổ, muốn đò vật nào chỉ biết dùng cường quyền đoạt lấy, Bạch Hân Hân 14t đã cứu hắn một mạng, cho nên hắn đối với viên minh châu trong tay Bạch gia gia chủ nhất kiến chung tình.

Mà thân là thanh mai trúc mã của Bạch Hân Hân, Ngọc Thanh Chi đương nhiên trở thành vật cản trở, hắn đem mũi tên bắn chết Ngọc Thanh Chi, làm sao hắn có thể để y cùng nữ chính song túc song phi.

Trong toàn bộ cốt truyện, người vô tội nhất chính là Ngọc Thanh Chi, Ngọc Thanh Chi chỉ mang lòng ái mộ với nữ chính, nhưng Ngọc Thanh Chi yêu cô ta quá mức ôn như, chỉ cần Bạch Hân Hân hạnh phúc, Ngọc Thanh Chi liền cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Nhưng Ngọc Thanh Chi dùng ôn nhu để bảo hộ cô ta, đều này làm tên thần kinh mỏng Minh Duẫn Dực cảm nhận được hắn đang bị uy hϊếp, hắn sợ hãi khi phải săp mất đi, hắn phải đem Bạch Hân Hân giam lại, mũi tên lúc đó chính là được bắn trong lúc hắn tràn ngập trong phẫn nộ, mũi tên đó chính là muốn lấy mạng Ngọc Thanh Chi.

Về sau, trải qua quá nhiều sự việc, hai người cuối cùng ở bên nhau, chỉ là Ngọc Thanh Chi vĩnh viễn là một cái cây đâm sâu rễ của mình trong lòng bọn họ.

Muốn thay đổi cốt truyện chính thì Ngọc Thanh Chi không thể chết được, Minh Duẫn Dực cùng Bạch Hân Hân tuyệt đối không thể có cuộc gặp gỡ hương diễm được, cho nên phai thay đổi toàn bộ cốt truyện từ chỗ cuộc gặp gỡ của bọn họ.

Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ở.................

"Thanh Chi ca ca, huynh ở đây làm gì vậy?" Một tiểu cô nương mặt váy lụa màu hồng nhạt, tóc búi lại dùng trâm cài cố định lại, dung mạo diễm lệ đang từ cửa hình tròn đi tới, bước chân nhẹ nhàng đo dọc theo cái đình nhỏ gần hồ, tựa như một con bướm mỹ lệ.

Nhìn gương mặt thuỷ nộn của nữ chính, khoé miệng Dịch Liêm cong lên, bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng vén lên sợi tóc rơi xuống.

"Tiểu lười biến, chạy trốn nhanh như vậy, tới đây tìm ta là có chuyện gì?" Tuy rằng chỉ cách nhau một thế giới nếu muốn lập tức điều chỉnh hình thức ở chung của y cùng Bạch Hân Hân, đối với y hoàn toàn không khó, y chỉ cần mộ ánh mắt cùng động tác, là có thể đủ để biến thành Bạch Hân Hân trong mắt đều là ca ca trúc mã tràn đầy ôn nhu.

Kỳ thật không tính đến cốt truyện hoàn chỉnh, Dịch Liêm biết rõ trong lòng Bạch Hân Hân, Ngọc Thanh Chi vĩnh viễn đều giống như ca ca của cô ta tồn tại giống nhau.

Cho nên nàng ta sẽ bị nam chính cường đại hấp dẫn, cũng muốn giữ lại một ca ca ôn nhu, chính là trên thế giới này mọi sự tốt đẹp đều phải dành cho nàng ta.

"Ừm, cô mẫu vừa mới vào trong nhà, nói là hoàng đế muốn tới khu vực săn bắn, muốn ta bồi biểu tỷ cùng đi, Thanh Chi ca ca, huynh có đi không?"

Bach gia gia gia từng trợ giúp một vị phó khảo, người cũng rất ghê gớm, khoa cử lần đó đỗ Thám Hoa, hắn ở lại Bạch gia cho khi thi đỗ, hắn bái tạ, cùng Bạch gia tam tiểu thư nhất kiến chung tình, sau lại người thâm tình trở thành quyến thuộc, chức vị hắn thăng lên tới Lễ Bộ thị lang, ở trong triều chức quan tuy không cao, nhưng cũng không coi là thấp.

Hoàng đế tiến vào khu vực săn bắn du ngoạn, tất nhiên không có khả năng đi một mình, đến lúc đó các quan viên đều đi theo, Lan Hao quốc công cũng đi theo, vô luận là Dịch Liêm hay Ngọc Thanh Chi đều không thích xem náo nhiệt, hơn nữa khi trước y chính là thần trợ công nên không có đi theo phụ thân đến đây.

Mà Bạch Hân Hân ở khu vực săn bắn không cẩn thận làm mất cây trâm mà mẫu thân đã mất để lại, mưa lớn vẫn lặn lội đi tìm, liền gặp gỡ một người bị đẩy xuống sông, thiếu chút nữa chết đuối, người đó chính là tứ hoàng tử Minh Duẫn Dực.

Trâm ngọc không tìm thấy, lại đem một người hôn mê bất tĩnh lôi đến một sơn động qua đêm, trong một đêm này, nàng ta cởϊ qυầи áo của mình dùng hơi ấm cơ thể để ủ ấm cơ thể đang lạnh buốt của Minh Duẫn Dực.

Lúc đó Bạch Hân Hân mới 13t, Minh Duẫn dực 8t, vì Bạch Hân Hân là tiểu thư khuê cát, nên chuyện này bọn đều chưa từng nói ra với bất cứ ai, chuyện này vô tình trở thành sợi dây dẫn dắt tuyến tình cảm của bọn họ.

Y, muốn cắt sợi dây tình cảm này.

"Đi chứ, ta nếu không đi, phụ thân lại phải dùng cây đánh ta."

"Quốc công bá bá thương huynh như vậy, mới không nhịn được lấy cây đánh huynh."

Phủ Lan Hao quốc công không có chủ mẫu, Bạch Gia cũng như vậy, lại nói đến Ngọc Thanh Chi cùng Bạch Hân Hân cũng khó tin bọn là là huynh muội, hai người từ nhỉ mất đi mẫu thân, chỉ là Lan Hoa quốc công chung tình với mẫu thân Ngọc Lan Chi, lại không cưới thêm phu nhân, mà Bạch lão gia lại lấy thêm thϊếp, còn nạp một lần 7 người thành thϊếp, thê thϊếp nhiều thì con cái cũng nhiều thêm, ở Bạch gia mỗi ngày đều là một màn trình diễn đặc sắc, nếu Bạch Hân Hân không có hào quang nữ chính bảo hộ thì toi rồi, từ nhỉ được tổ mẫu đối với nàng ta yêu thương có thừa, cuộc sống nhà cao cửa rộng, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để đám thê thϊếp đó gϊếŧ chết.

Cho nên từ góc nhìn của nữ chính Bạch gia chính là một chiến trường oanh oanh liệt liệt, cũng bởi vì nguyên nhân này nên từ nhỏ nàng ta đã thích chạy đến phủ quốc công, tìm Ngọc Thanh Chi cùng nhau chơi đùa.

Y đã biết rõ cốt truyện hoàn chỉnh, sau khi ngọc Thanh Chi chết, tính tình Bạch Hân Hân biến hoá lớn, nàng ta thu lại sự ngây thơ, trở nên không từ thủ đoạn, Bạch gia không còn ngày bình yên, sau khi trở thành chính thê duy nhất của Minh Duẫn Dực, nàng ta cũng bị cuốn vào tranh đấu hoàng gia, bởi vì vậy mà mất đi đứa con chưa kịp chào đời.

Tiểu cô nương này sống cũng không dễ dàng a.

"Kể từ bây giờ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Đã thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, Dịch Liêm không thể một lần nữa kéo cô nương này chết do mũi tên của nam chính, hiện tại y có thể nắm giữ hoàn toàn vận mệnh của từng nhân vật trong đây, liền tính đến muốn nghịch chuyển cốt truyện, nhưng y cũng không đành lòng tổn thương những người vì y mà chết.

Đối với Dịch Liêm, lần trở về này có lẽ là vì muốn chuộc tội đi.

"Cái gì a?" Bạch Hân Hân nghe không rõ lời y nói.

"Không có gì đâu."

Vài ngày sau, Lan Hoa quốc công cưỡi trên con ngựa trắng, đi đến bên người nhi tử, nhẹ nhàng nhướng mày.

"Con không phải từ trước đến nay đều không thích náo nhiệt hay sao?"

Đại Thuỵ quốc có ba vị quốc công, phân biệt nơi trấn thủ Quỳnh Châu, An Châu, Lan Châu, toàn bộ bọn họ đều xuất thân từ võ tướng, vị quốc công trẻ tuổi nhất lại sinh ra Ngọc Thanh Chi học văn bỏ võ.

Ngọc Thanh Chi không có võ công, nhưng lại thắng ở chỗ mưu lược, năm 10t, y cùng phụ thân lên chiến trường, lúc ấy tiền tuyến bị đánh cho tan nát, quân địch bất ngờ tiến đánh quân doanh, y dùng 3000 binh trong doanh chỉ trong một chiêu "Thỉnh quân nhập ung", quân địch tổn thất 1 vạn quân, chuyện này khiến toàn bộ Đại Thuỵ khϊếp sợ, hoàng đế lập tức phong cho Ngọc Thanh Chi thành thế tử.

(1) Thỉnh quân nhập ung: Chính là lấy kế của địch để đánh lại chúng.

(2) 1 vạn= 10000

Ấn theo cách nói chính là: Trên chiến trường cũng cần quân sư toạ trấn.

"Khó có được thời tiết tốt." Nếu không ra ngoài hoạt động gân cốt, thì cơ thể chắc mốc meo hết.

Chuyện nói được một nữa, cũng do tính cách độc lai độc vãng của Ngọc Thanh Chi.

Dịch Liêm khẽ cong khoé miệng, thiếu niên 15t như một khối mỹ ngọc đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ làn người khác không thể dời mắt.

Đột nhiên, cảm giác được một tầm mắt cực kỳ nóng rực từ bên cạnh , Dịch liêm quay đầu đi, đập vào mắt là một cổ xe ngựa màu vàng, bốn góc lấy tơ vàng trang trí cùng với vài viên ngọc, theo đó lúc di chuyển phát ra âm thanh thanh thuý dễ nghe, bên trong xe ngựa chính là một nam nhân ngũ quan anh tuấn bức người, khí chất kêu ngạo, trên mặt luôn nở nụ cười nhạt.

Nhìn thấy Dịch Liêm đi qua, ý cười càng đậm thêm vài phần.