Quyển 2 - Chương 2: Thế giới cổ đại 2

"Tham kiến Đại hoàng tử."

Dịch Liêm đối với người vén màn xe ngựa nhẹ nhàng gật đầu.

Trong quỹ đạo cốt truyện chính, Dịch Liêm có thể cứu Bạch Hân Hân từ trong tay Minh Duẫn Dực, cuối cùng đi theo vị đại hoàn tử này, trở thành quân sư thiên hạ đệ nhất bên cạnh Minh Duẫn Kỳ.

Hoàng đế vì bạo bệnh mà qua đời, trữ quân chưa lập, hoàng hậu lại không có con, toàn bộ Đại Thuỵ sụp đỗ, bị mấy thế lực bên ngoại của các hoàng tử kéo xuống nhắm khống chế, đến nỗi Đại Thuỵ lâm vào đại loạn, tất cả bọn họ tham lam nhìn lên long ỷ cao cao trên kia, đây cũng chính là cao trào trong truyện: Lục long tranh đấu, người thắng làm vua.

Qua một hồi giao chiến, đã có vài vị hoàng tử không thể đấu lại, cuối cùng người tồn tại đến cuối cùng là Tứ hoàng tử, Minh Duẫn Dực giành được thắng lợi cuối cùng, liền ngồi lên long ỷ trở thành vị hoàng đến mới của Đại Thuỵ.

Có thể nhìn thấy đối lập của hai người, Minh Duẫn Dực cùng Minh Duẫn Kỳ đều không phải đèn cạn dầu.

Minh Duẫn Kỳ ngoài mặt hiền lành với mọi người, kỳ thật hắn chính là lòng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn, chính hắn là người thức đẩy mọi chuyện, đưa nữ chính Bạch Hân Hân đến tay Minh Duẫn Dực, ngầm châm ngòi, làm cho Ngọc Thanh Chi cùng Minh Duẫn Dực kết thù, bởi vì Minh Duẫn Kỳ biết rõ, hắn có binh lực nhưng thủ hạ dưới trướng lại không có một ai có thể chống lại Minh Duẫn Dực, hắn cần một thứ có thể khống chế mọi chuyện, ngăn cơn sóng dữ Ngọc Thanh Chi trở thành quân sư, Ngọc Thanh Chi này không thể giữ.

Hai quân giao chiến, Ngọc Thanh Chi phía sau bày trận, Minh Duẫn Dực phía trước cùng tướng lĩnh đấu tranh, nhiều lần lưỡng bại câu thương, ai cũng không thể chiếm được lợi thế.

Nhưng Ngọc Thanh Chi trong thế giới này chính là pháo hôi thần trợ công, cùng nam chính đấu với nhau, không có khả năng giúp cho BOSS phản diện đem nam chính đánh cho tàn phế, một lần nữa làm y phát hiện ra thêm một chân tướng nữa, cùng đại quân Minh Duẫn Dực trong lúc giao chiến, thừa dịp Minh Duẫn Dực đang tấn công đại doanh, y sẽ nhân cơ hội đi cứu Bạch Hân Hân.

Kết quả nam chính bị thù hận che mắt dùng một mũi tên hạ gục, đương nhiên, Minh Duẫn Kỳ cũng không có kết cục tốt, bị nam chính chém thành hai khúc.

Cho nên......Y vẫn là cách xa tên điên này một chút, tìm cho nữ chính một phu quân tốt mà gả, liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhận được năng lương của thế giới này để tăng tinh thần lực.

"Thật khó tin, Thanh Chi lại đến khu vực săn bắn dạo chơi."

"Ừm."

Người đó nói chuyện cực kỳ khiếm nhã, Dịch Liêm cũng nói chuyện vô cùng hời hợt với Đại hoàng tử, nói hai ba câu, sau đó liền đem hắn đuổi đi.

Đại hoàng tử đem màn cửa buông xuống, Dịch Liêm dùng đôi mắt thâm thuý, giống như mắt của sói tuỳ thời sẽ tấn công.

Dịch Liêm trong lòng khẽ động, còn chưa để y kịp nghĩ nhiều thì màn cửa đã buông xuống.

Không biết vì sao, chỉ nhìn cặp mắt kia y cảm nhận được một cảm giác quen thuộc?

Không gian trong xe ngựa rất lớn, bên trong trải đệm toàn bộ, bên cạnh còn đặt một cái gối dựa, ngồi trong đó 5 người tuổi tác lớn nhỏ bất đồng, nên cũng không có chen chúc nhau.

Người lớn tuổi nhất, Đại hoàng tử Minh Duẫn Kỳ 16t chiến chỗ gần cửa sổ bên trái, thản nhiên dựa đầu lên gối ăn quả tử, tiếp đến là Nhị hoàng tử 12t, Tam hoàng tử 9t cùng Ngũ hoàng tử 6t đều tiến đến bên người hắn, ngẫu nhiên còn nói chuyện với nhau vài câu, huynh đệ bọn họ cũng không có thân thuộc, nhưng cũng không xa cách.

Mà như vậy đối lập với một đứa bé 8t lẽ loi ngồi bên phải trong góc xe ngựa.

Đứa bé có một đôi mắt màu xanh biển, ngũ quan tuy chưa nảy nở, lại tinh xảo hơn mấy đứa nhỏ kia nhiều, làn da trắng như một miếng dương chi bạch ngọc thượng phẩm.

Hắn ta thực an tĩnh, hoàn toàn không làm ầm ĩ như mấy đứa trẻ bình thường, hắn giống như đem chính mình tách biệt ra cùng bọn họ, lẳng lặng nép mình trong một góc, thật dễ dàng xem hắn ta thành không khí.

Ngay cả Ngũ hoàng tử nghịch ngợm đem một quả tử ném lên đầu hắn ta thì hắn ta cũng không có chút phản ứng.

Thẳng cho đến khi Đại hoàng tử trong lúc vô tình vén rèm lên, một người xuất hiện ngoài cửa, người kia làm cho người khác cảm nhận được ánh mặt trời êm dịu.

Đứa bé còn nhỏ tuổi, còn chưa phân biệt được bộ dạng đẹp xấu, chỉ cảm thấy bị đắm chìm trong sự ấm áp, ánh đó quá là hấp dẫn, cặp mắt kia yên tĩnh không chút gợn sóng như mặt nước êm ả.

Không biết khi quay đầu sẽ là bộ dạng gì?

Đay là lần đầu tiên hắn ta đối với một người nổi lên sự tò mò, thật giống như đáy lòng hắn ta đang chờ đợi, người kia cư nhiên thật sự qua mặt qua.

Chỉ là chưa đợi hắn kịp cao hứng, Đại hoàng tử đã buông màn che xuống, đem người kia hoàn toàn che lại.

Không vui chút nào.

Sự tham lam trong đôi mắt vẫn còn lưu luyến, bỗng trở nên lạnh băng.

Bóng dáng đó thật là xinh đẹp.

Đôi mắt mỹ lệ đó đã bị tấm màn che khuất.

Khu vực săn bắn của hoàng cung cách hoàng đô mấy trăn dặm, đoàn xe tốc độ đi không tính là nhanh, mặt trời lặn mới đến nơi cần đến, mọi người bắt đầu sôi nổi dựng trại.

Dịch Liêm lưu loát cố định dây lều, mấy thế gia công tử tay không đυ.ng nước, thấy một màn như vậy liền tò mò xông tới.

"Việc dựng lều đều là việc mà hạ nhân nên làm, cư nhiên lại để thế tử của Lan Hoa quốc công tự mình động thủ." Con trai của Trấn Viễn tướng quân Lý Khuê nói.

"Đây chính là....Thanh Chi a." Tiểu công tử của Phủ thượng thư gật đầu phụ hoạ.

Triều thần đều là người nhà, liền tính cũng không quá mức thân cận, đều là nhận thức lẫn nhau qua phụ thân của họ, hơn nữa Ngọc Thanh Chi là thế tử của Lan Hoa quốc công, địa vị vô cùng cao, một ít con cháu của các gia tộc khác cũng rất mừng rỡ khi cùng y giao lưu.

"Trên chiến trường chính là không giống nhau, ta vốn muốn hỗ trợ, phụ thân của ta ông ấy lại bảo ta cút đi đừng ở đây làm vướng tay vướng chân......."

"Ha ha......"

"Đúng rồi, Thanh Chi huynh, mấy năm tổ chức săn bắn ngươi đều rất ít khi có mặt, khó có được lần này, ngày mai chúng ta cùng nhau đi săn đi." Thế tử An Hoa quốc công Tử Xa Thương Sinh nói.

"Thương sinh công tử đã xe trọng rồi, Thanh Chi xin từ chối...........Ân?" Đang nói chuyện, Dịch Liêm đột nhiên cảm giác được phía sau có người đang quan sát mình, ánh dị thường mãnh liệt, bỗng nhiên y quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy người đi tới đi lui, khắp nơi toàn tiếng nói cười, ánh mắt đi đã biến mất.

"Làm sao vậy?"

Thấy Dịch Liêm nhìn về hướng kia bọn họ cũng tò mò nhìn hướng đó.

"Không có gì....Có thể là do ta quá nhạy cảm." Dịch Liêm lắc đầu, trong lòng trầm xuống.

Rốt cuộc lúc nảy là ai đã nhìn y? Như vậy ánh mắt đó.......Cùng cái người lúc sáng giống nhau như đúc.

Trong lều trại rộng rãi thoải mái, một bóng dáng nho nhỏ của đứa bé đứng trước rèm, đôi mắt xanh biển hơi hơi loé lên.

Chính là hắn vừa mới nhìn.

Lặng im một lát, hắn lại xốc màn lên xem lần nữa, còn chưa đợi hắn kịp thấy rõ, ben ngoài có một bóng người lao đến, đem đứa bé gầy yếu đánh ngã trên mặt đất.

"Ngươi cái đồ tiểu tạp chủng dám đứng đây cản đường, có phải muốn bổn điện hạ mất mặt hay không!!" Bị người này đâm cho lảo đảo, lùi về hai bước Nhị hoàng tử nhìn tiểu hài tử té trên mặt đất há miệng mắng chửi.

Đứa bé không nói gì chỉ cúi đầu, cũng không biết có phải sợ hãi do bị đánh hay không, liền lết vào một góc.

"Thật không biết phụ hoàng nghĩ thế nào lại mang thứ dơ bẩn như ngươi cùng đến đây săn bắn." Thấy hắn rúc vào một góc, Nhị hoàng tử cảm thấy chưa hết giận, liền đi qua đá vào người tiểu hài tử.

Thân thể đứa bé vô cùng thê thảm, nhưng lại không bị đá ngã, ngược lại người đá lại suýt té.

Nhị hoàng tử tức muốn hộc máu liền đánh vài quyền trên người đứa bé đánh cho đến khi hết giận mới bỏ qua.

Bị đánh đến rúc thành một cục nhưng đứa nhỏ không rên lên một tiếng, đôi mắt màu xanh biển lơi loé sáng, một tia hung ác xẹt qua.

Mặt trời lên cao nắng bắt đầu gắt, cuộc săn bắn hôm nay chính là màn so tài từ con cháu các gia tộc, hôm nay hai săn được nhiều con mồi nhất sẽ thắng cuộc, chính là vì tranh thủ yêu thích của hoàng đế.

Một thân y phụ bó sát, mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng một dây buộc tóc bằng lụa, sau lưng đeo cung tên, cưỡi tên một con ngựa trắng như tuyết, Dịch Liêm xuất hiện hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người tập trung lại chỗ mình, trên những cái đình được dựng tạm, các tiểu thư đều nhịn không được phát ra âm thanh kinh ngạc.

"Ai......Thanh Chi huynh, ta cảm thấy là nên cách xa ngươi một chút mới tốt." Tử xa Thương Sinh thầm than thở.

"Ngươi đây là sợ ta đoạt con mồi của ngươi? Dịch Liêm nhẹ nâng mi, khó được tâm tình tốt nói đùa với tên này.

"Không không không, ta sợ chỉ cần đi gần ngươi, ta sẽ không cưới được nương tử, ngươi xem ánh mắt các cô nương bên kia đều nhìn ngươi kìa, ánh mắt còn nóng hơn ánh mặt trời nữa chứ." Hắn rõ ràng lớn lên bộ dáng cũng thật anh tuấn chứ bộ.

Dịch Liêm nhìn về phía các tiểu thư bên đó, nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi ngay ngắn ở hàng trước dùng đôi mắt chứa ánh nước nhìn mình, chính là Bạch Hân Hân, liền giục ngựa đi qua.

"Thanh Chi ca ca."

"Ừm." Dịch Liêm nhìn bộ dáng phi thường tinh xảo của Bạch Hân Hân, ánh mắt dùng lại trên búi tóc có gắn trâm hoa làm bằng ngọc, nói: " Lên đây, đi dạo với ta một đoạn nào, muội đừng mang theo vật quá quý giá, miễn cho không cẩn thận làm mất, muội nên tháo trâm cài ra để vào lều trại đi, mấy ngày nay cũng không cần mang, chỉ cần về tới nhà là có thể đeo lên lại là được."

"Nga." Bạch Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu, liền phải gỡ bộ trâm hoa làm bằng ngọc tháo ra.

"Hân nhi, để tỷ giúp muội."

"Cảm ơn biểu tỷ...."

Nhìn Bạch Hân Hân tháo trâm cài xuống, bộ dáng đã chuẩn bị tốt, Dịch Liêm mới yên tâm rời đi.

Bộ trâm hoa làm bằng ngọc kia chính là mấu chốt để kích phát lần đầu gặp gỡ của nam nữ chính, chỉ cần vật này "Mất đi", như vậy cốt truyện phía sau sẽ phát sinh biến hoá,.

Mấy cô nương thấy Dịch Liêm rời đi, liền tiến đến bên người Bạch Hân Hân cùng nàng ta trò chuyện, đề tài không thể nào mà không vây quanh Dịch Liêm.

"A, Thanh Chi huynh, tiểu cô nương này là ai đây? Ta không nghe nói ngươi còn có muội muội, chẳng lẽ là......" Tử xa Thương Sinh lại không biết lại nghĩ tới cái gì, đôi mắt cổ quái nhìn Dịch Liêm cùng Bạch Hân Hân.

"Muội muội cùng nhau lớn lên của ta."

"A....Thật tốt, ta cũng muốn có một muội muội xinh đẹp an tĩnh như vậy...........Thật là đáng yêu a."

Dịch liêm nhìn tên đó một cái, khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên: "Ánh mắt ngươi không tồi, có cần ta tặng cho Thương Sinh huynh một tiểu muội muội như vậy hay không?"

"Không không không, các ngươi là thanh mai trúc mã, quân tử không đoạt hoa có chủ."

"Nàng thật sự là muội muội của ta." Vỗ vỗ vai của Tử Xa Thương Sinh: "Sau khi cuộc săn bắn kết thúc thì ngươi đến phủ của ta chơi mấy ngày đi, được khống?

Tử Xa Thương Sinh nhìn y, nhìn về phía Bạch Hân Hân, hai mắt sáng ngời: "Tốt a, huynh đệ tốt!!"

Dịch Liêm cười, tìm được lang quân như ý rồi, ở cốt truyện chính cũng không miêu tả về Tử xa Thương Sinh quá nhiều, nhưng ở phiên ngoại tên này đi theo nam chính, hơn nữa Trung Liệt hầu ít con ít cháu, trải thời gian gặp mặt mấy ngày nay, Dịch Liêm phát hiện tính cách cũng tương đối tốt, nếu cùng Bạch Hân Hân thành đôi thì cũng s=xem là một mối kim ngọc lương duyên.

Huynh đệ tốt, ngươi cần phải cố gắng chịu đựng a!!

Các gia tộc cử ra một người trong đám con cháu, hoàng đế lại đưa đại hoàng tử lớn tuổi nhất ra, bọn bắt đầu lên ngựa rồi chạy vào rừng, trên đài cao hoàng đế khẽ vuốt chòm râu, nhìn về phía mà Lan Hoa quốc công đang ngồi.

"Ừm, kỹ thuật của Thanh Chi không tồi, là tấm gương để mấy đứa nhi tử của trẫm nên noi theo."

Bệ hạ quá khen, chỉ trùng hợp thôi." Lan Hoa quốc công trong lòng có điểm nghẹn khuất, thằng con trời đánh gần đây không biết đυ.ng phải thứ gì, từ trước tới này không thích xem náo nhiệt, đột nhiên chủ động cùng ông đến khu săn bắn, còn cùng một đám con cháu thế gia tỷ thí?

Khụ, nếu giả hồ đồ, mà người chiến thắng...........

Lan Hoa quốc công hưng phấn xoa xoa tay.

Bất quá, Lan Hoa quốc công rõ ràng rằng kém vô cùng, vô luận là Dịch Liêm hay là Ngọc Thanh Chi đều không phải là người thích đoạt nổi bật, hơn nữa có mấy hoàng tử tham gia, nếu trở nên xuất sắc về sau sẽ rước thêm phiền phức tới.

Cho nên, khác biệt ở chỗ mấy đứa con trời đều "Xung phong" đuổi theo con mồi, Dịch Liêm liền chậm rì rì cưỡi ngựa lắc lư trong rừng, ngẫu nhiên nhìn thấy vài con thỏ và gà rừng liền kéo căng cung tên lên bắn tới.

Tuy rằng đi qua nhiều thế giới, nhưng nói thật ra Dịch Liêm quen dùng thương, nhưng cung tên là lần đầu tiên sử dụng, chính xác thì kỹ thuật không tốt lắm, bắn trúng được con mồi, gà rừng cùng thỏ đều nhảy sang một bên tạo ra khoảng cách.

Dịch Liêm:................

Ai, có phải hay không về sau cần nam chính dạy mình bắn cung a, hắn chính là một tên xạ thủ chuyên nghiệp.

Từ khi bị hệ thống kéo vào thế giới này, y không ngừng học tập, pháo hôi cũng có kỹ năng thuộc về pháo hôi, y chính là thông qua phương pháp đó để tăng cường năng lực của chính mình.

Nghĩ đến đây, Dịch Liêm lại nhịn không được xoa xoa ngực..........Hẳn là, sẽ không.......lại bị bắn lần nữa đâu ha?

Con ngựa lang thang không có mục tiêu bước đi thật chậm, đi đi dừng dừng, không biết có phải nó khát nước hay không, nó hướng về phía bờ sông đi tới.

"Lách cách" dòng nước đánh lên mấy cục đá nhô lên, đánh gãy suy nghĩ của Dịch Liêm, ánh mắt dời đi, nhìn đến dòng sông chảy xiết đang có một đứa bé, biểu tình liền biến sắc.

Tốc độ nước chảy quá xiết, đứa bé thực nhanh đã bị cuốn ra xa, Dịch Liêm không chút do dự lôi kéo dây cương đuổi theo.

Khi đuổi gần đến, đứa bé tựa hồ sắp chịu không nổi, ở trong nước vùng vẫy vài cái rồi từ từ chìm xuống.

Dịch Liêm cắn răng một cái, không chút do dự nhảy xuống ngựa rồi lập tức nhảy xuống sông.