Quyển 2 - Chương 3: Thế giới cổ đại 3

Sau khi thoát khỏi dòng sông, Dịch Liêm một tay nâng đứa bé đang hôn mê lên, nhanh chóng hướng về bên kia bờ sông.

Đem đứa bé đặt lên nền cỏ, Dịch Liêm nhanh chóng leo lên bờ, đột nhiên trên trời phát ra tiếng sấm rất lớn, không biết khi nào bên trên đã ngưng tụ thành một đám mây đen, tựa như tuỳ thời sẽ cho mưa xuống.

Đô đô, đặc biệt cảnh báo, sinh mệnh nam chính đang giảm xuống, vạch màu đỏ là cảnh báo nguy hiểm, thế giới sắp sụp đổ, thỉnh ký chủ chú ý!!



Dịch Liêm không thèm quản cái cảnh bào của hệ thống, động tác nhanh nhẹn đem miệng đứa bé mở ra, xác định khoang miệng không có vật lạ mới an tâm, sau đó bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Nếu mà cứu không được thì thế giới sẽ thật sự sụp đổ.

"Này, Minh Duẫn Dực, ngươi đừng có chết, ta còn muốn ngươi lớn lên dạy ta bắn cung nữa!" Dịch Liêm lẩm bẩm, động tác không có ngừng lại.

Tiếng sấm càng ngày càng lớn, mây đen càng đậm hơn, gió cũng bắt đầu thổi mạnh...........

"Ngô, khụ khụ........" Đứa nhỏ ho khan, phun ra mấy ngụm nước, hô hấp mỏng manh dần dần khôi phục.

Sinh mệnh nam chính đã an toàn, đang sửa lại vết nứt thế giới!!

Dịch Liêm giơ tay xoa xoa gọt nước chảy dài bên má, không đợi y kịp thở ra một hơi thì nước mưa đã rơi xuống, làm y cảm thấy mình bị ông trời tạ một chậu nước lạnh.

Cho dù bây giờ đang thu liễm tính tình, cũng làm cho Dịch liêm muốn chửi thề một câu.

Đem đứa bé nằm trên mặt đất còn chưa tỉnh nâng lên, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, y hoàn toàn mất đi khả năng phân biệt phương hướng.

Chắc là phải tìm một chỗ tránh mưa trước rồi tính sau.

"Hệ thống, tìm một chỗ gần đây có thể tránh mưa đi."

Bản đồ địa hình mở ra, đi bên trái, khoảng cách khoảng 500m, ở đó có một cái hang động.

Dịch Liêm: ..............A, nữ chính cùng nam chính vượt qua một đêm hương diễm trong sơn hang động, chắc chính là chỗ này rồi.

Tốc độ Dịch Liêm rất nhanh, 500m y hoàn toàn không xem ra gì, thực mau đã tìm được cái hang động kia, Dịch Liêm đem mấy sợi dây mây kéo ra rồi đi vào, hệ thống cũng đã rà quét rồi mới yên tâm để Dịch Liêm tiến vào, đem đứa nhỏ nằm trong ngực đặt xuống đất.

Xoay người đi vòng bên ngoài một chút, y đã nhặt được một bó củi khô, y bắt đầu đốt lửa lên, ánh lửa xanh xanh đỏ đỏ làm hang động lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.

A!!! Một màn hương diễm từ lúc nữ chính đổi thành Dịch Liêm đã định sẵn là không có rồi, y không muốn cùng một tên nhóc miệng còn hôi sữa ôm nhau sưởi ấm đâu.

Nhìn gương mặt non nót tinh xảo, Dịch Liêm nhẹ nhàng nheo mắt, ánh lửa trong mắt lưu chuyển, cặp mắt đoà hoa nhiễm vài phần ý cười.

Đi đến chỗ đứa nhỏ ngủ ngồi xuống, vươn ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhỏ kia.

Ừm, mềm quá đi.

Thật không ngờ mãnh thú lúc nhỉ cũng thật quá mềm mại rồi, không biết mình đem về nhà nuôi đến lớn, thì có thể thuần hoá hay không?

Làm sao bây giờ, ý nghĩ muốn đem nam chính về nuôi cứ xuất hiện trong đầu y.

"Nè, nhóc con, đừng ngủ nữa, tỉnh lại mau." Thấp giọng gọi, Dịch Liêm dường như không thể rời xa cái mặt mềm như bông gòn kia, y cố nắn bóp thêm một lúc nữa.

A, xúc cảm thật tốt, giống bánh bao vừa lấy từ trong nồi hấp ra.

Chờ cho Dịch Liêm nắm bóp cho đã ghiền, đứa bé mới tỉnh lại, hàng lông mi dài tựa như phiến quạt hơi giật giật, chậm rãi mở ra.

Đôi mắt màu xanh biển nhiễm phải ánh lửa, thế nhưng tựa như bầu trời đem đầy sao hoàn vào dãy ngân hà tuyệt đẹp, cho đến khi hắn nhìn đến người ngồi bên cạnh, đô mắt mở to.

Là y.

Dịch Liêm thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, bộ dáng giống như bị doạ sợ, y cảm thấy phi thường thú vị, dùng ngón tay chọt chọt lên trán hắn.

"Sao lại ngốc rồi, không phải là lúc rớt xuống sông nước sông chảy vào đầu đi?"

Nha, mình cư nhiên lại dám chọt vào trán nam chính a.

Dịch Liêm có thói hư tật xấu nên nhịn không được đã mạo phạm nam chính.

Nhìn ánh mắt luyến tiếc của Dịch Liêm, thật giống như sẽ biến mất ngay lập tức.

"Có phải vẫn còn khó chịu hay không!!" Thấy đứa bé vẫn trợn trờn mắt nhìn mình, y cũng không nói lời nào, Dịch Liêm hơi cau mày, lần trước tới thế giới này, nam chính tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cũng không thể giống như bây giờ.

Y nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

"Có thể nắm sao?" Đứa bé phản ứng như vậy, thật là kỳ quái, Dịch Liêm nghĩ nghĩ rồi vươn tay ra với hắn.

Gật gật gật đầu, vẫn không nói gì, nhìn thấy Dịch Liêm vươn tay với mình, đứa bé mở to đôi mắt hơi hơi chóp vài cái, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy để y kéo lên, hắn chậm rãi ngồi dậy, cũng không biết có phải hay không đôi mắt chứa ánh lửa đỏ tươi bỗng nhiên sáng lên vài phần.

Dịch Liêm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của đứa bé, lông mày nhăn càng sâu.

Đây là hội chứng tự bế tạo thành chướng ngại ngôn ngữ sao?

A, cái này cũng rất có lý nha.

"Quần áo trên người đều ướt cả rồi, mặc vào sẽ bị bệnh, cởi ra hơ lửa cho mau khô đi."

Đứa bé nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, liền nhìn thây Dịch Liêm đứng lên, y bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người, bất quá cũng không có cởi sạch, chỉ là đem áo ngoài cởi ra, đứng trước đống lửa hong khô áo.

Đôi mắt màu xanh biển dần đen lại, đứa bé bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình, cởi xuống áo ngoài, học bộ dáng Dịch Liêm hong quần áo rồi làm theo, ngẫu nhiên còn trộm liếc vài cái.

Dịch Liêm không nói gì, lẳng lặng quan sát nam chính, nhẹ giọng nói: "Ngươi tên là gì."

Lúc trưởng thành thì cực kì hung bạo, khi còn bé lại là một tiểu đáng thương.

Đôi môi hồng nhạt của đứa bé hơi giật giật, không nói gì.

"Ta biết ngươi có thể nói chuyện." Dịch Liêm vén lên vạt áo, ngồi xổm xuống tiếp tục nhìn thẳng vào hắn.

Cái miệng nhỏ giật giật, không có thanh âm phát ra.

"Nói cái gì, ta không có nghe rõ." Y nghiêng đầu để lỗ tai ghé sát vào người hắn.

"Minh......Duẫn Dực." Hình như là đã lâu không có nói chuyện, nên thanh âm mềm mại nhưng có phần trúc trắc.

"Nga, nguyên lai ngươi là Tứ điện hạ." Dịch Liêm hơi cong khoé môi, ánh lửa trong mắt lưu chuyển, nói: "Ta là Tế tử của Lan Hoa quốc công, Ngọc Thanh Chi....."

Nhìn đôi mắt mang theo ý cười kia, Minh Duẫn Dực mấp máy miệng nhỏ, chớp chớp mắt: "Thế tử.......Thanh Chi....."

"Đúng vậy, thật thông minh." Y duỗi tay sờ sờ cái đầu mềm mại của đứa bé, cảm giác lông xù xù rất êm nha.

Tựa hồ đây là lần đầu tiên được người khác khích lệ, đôi mắt Minh Duẫn Dực càng sáng hơn, khuôn mặt trắng nõn tinh tế nhiễm phải một tần hồng nhạt, thực đáng yêu quá đi.

Áo khoác ngoài đã được hong khô, hai người lại cởi bỏ áo trong rồi đem nó hong khô tiếp, rồi lấy áo ngoài khác vào người.

"Tứ điện hạ, ngươi làm thế nào lại rơi xuống sông vậy?"

Căn cứ góc nhì thượng đế, nam chính khi còn nhỏ thật sự sống vô cùng khổ, bởi vì mẫu thân là nữ tử Man tộc đến hiến vũ cho hoàng đế, đến cả phong vị cũng đều không có, không có ai thèm để ý đến một vị hoàng tử không ai yêu thương, về sau mẫu thân lại chết, tuổi nhỏ đã không còn người thân, mười tuổi lại bị đưa vào quân doanh.

Trong mấy nữ nhân đó cả ngày chỉ biết gây chuyện với nhau, bọn họ nghĩ chỉ cần đem đứa nhỏ quăng lên chiến trường thì cũng đủ làm chết hắn, còn không cần làm bẩn tay mình, nhưng mà bọn họ không nghĩ đến nam chính mạng cũng thật cứng, thậm chí trên chiến trường như cá gặp nước.

Ở thời điểm 15t, chiến công hiển hách, hoàng đế không thể không phong vương cho hắn.

Minh Duẫn Dực chỉ lẳng lặng nhìn Dịch Liêm, không nói gì.

A............Là cai tính cánh sẽ không cáo trạng, khó trách sẽ bị khi dễ đến thảm như vậy.

Liền tính nếu đứa bé này không nói, Dịch Liêm cũng có thể đoán được là mấy vị điện hạ này động tay động chân, Minh Duẫn Dực dù không được sủng ái nhưng cũng là một hoàng tử, những con cháu các gia tộc đều khinh thường hắn là con của nữ tử dị tộc, nhưng cũng không có gan đẩy một hoàng tử xuống sông.

"Không có người nói với ngươi, không thể tới gần bờ sông hay sao? May mắn cho người là hôm nay gặp được ta, bằng không lúc tìm được thì ngươi đã chết đuối rồi."

Nghe được sẽ bị chết đuối, Minh Duẫn Dực cũng không có lộ ra sợ hãi, đôi mắt vẫn cứ dán chặt vào Dịch Liêm, một hồi lâu mới phát ra tiếng.

"cảm ơn.........Thanh Chi ...........Ca ca."

Nghe nam chính dùng thanh âm mềm mại gọi mình, Dịch Liêm nhịn không được liền con mắt: "Lại gọi thêm một tiếng "Thanh Chi ca ca" đi nào."

"Thanh Chi ca ca." Cư nhiên đứa bé thật sự ngoan ngoãn gọi lại, biểu tình còn rất nghiêm túc.

Dịch Liêm dùng quần áo che mặt, nam chính cư nhiên kêu y là "ca ca" a, hơn nữa lại dùng thanh âm mềm mại kêu mình, quá phạm quy rồi!!!

Minh Duẫn Dực chớp chớp mắt, không biết Dịch Liêm đang bị làm sao.

Hong khô quần áo xong, hai người ăn mặc chỉnh tề lại, bên ngoài đã bớt gió nhưng mưa không có giảm xuống, bọn họ không thể rời đi, trừ phi những người khác phát hiện không thấy bọn họ thì mới cho người đi tìm, bằng không cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.

"Tới đây, ăn đi." Lúc đang nhặt củi thì y thấy trên cây có mấy quả dại, hệ thống cũng đã khẳng định rằng không có độc, liền mang về để lót bụng cho bữa tối.

Minh Duẫn dực cầm lấy quả tư, hắn đã nhìn thấy bọn Đại hoàng huynh ăn qua.....Giống nhau về màu sắc.

Há miệng cắn.

".........." Minh Duẫn Dực động tác tạm dừng một chút rồi mới ăn tiếp, biểu tình nghiêm túc chậm rãi ăn hết.

Dịch Liêm thấy bộ dạng hắn ăn, cũng đoán không ra nguyên do là vì đâu, đứa bé vẻ mặt binh tĩnh đem quả tử ăn xong, hương vị chắc là cũng ngon đi?

Lại tháy Minh Duẫn Dực lại cắn thêm một ngụm, Dịch Liêm rốt cuộc cũng yên tâm cầm lấy một trái, há miệng cắn: "......" Trong hang động tịch mịch, chỉ ngẫu nhiên vang lên vài tiếng nổ của đống lửa.

Y nhịn lại nuốt xuống thịt quả chua lè, Dịch Liêm nhìn Minh Duẫn Dực đã ăn xong nửa quả.

Không hổ là nam chính a, vị giác cùng người bình thường đều không giống? Một đứa bé 8t có thể bình tĩnh ăn xong một quả chưa như vậy, mặt không đổi sắc?

"Ngươi cho ta nếm một ngụm đi."

Minh Duẫn Dực đưa quả tử tới trước mặt y, thấy y đưa tay lại, liền ngoan ngoãn đưa cho y.

Dịch Liêm tiếp nhận quả tử, Dịch Liêm cũng không chê hắn bẩn, há miệng cắn mọt ngụm: "........" Thực ngon, quả dại mà nam chính ăn hương vị thực tốt.

Đem quả tử tar lại cho nam chính, y tiếp tục ăn của chính mình, nhìn Minh Duẫn Dực ăn xong trái trên tay, nhịn không được hỏi: "Ngươi không cảm thấy thứ này khó ăn hay sao?"

Liền tính hắn không được sủng ái, Minh Duẫn Dực đều được giáo dưỡng không tồi, thời điểm nói chuyện đều phải nuốt hết thức ăn rồi mới mở miệng: "Ừm.....Lần đầu tiên ăn."

Lần đầu tiên ăn quả dại.......Vẫn là lần đầu tiên ăn trái cây, Dịch Liêm có loại cảm giác, một hoàng tử, sinh ra trong hoàng cung.............Cư nhiên là lần đầu tiên ăn trái cây? Có lẽ ngày thường hắn đều ăn không đủ no.

Lúc cơi quần áo thân thể hắn phi thường gầy yếu, sợ là ngày thường đều cơm ăn không đủ.

Cái này làm cho y nhịn không được nổi lên một tia thương tiếc.

Y sờ sờ đầu hắn: "Chờ cho đến khi có thể rời khỏi nơi này, Thanh Chi ca ca sẽ mời ngươi ăn quả tử."

Minh Duẫn Dực nghe y nói, hai mắt liền toả sáng.