Quyển 2 - Chương 4: Thế giới cổ đại 4

Do mưa to nên cuộc đi săn bị tạm dừng, các con cháu quan lại đề cưỡi ngựa từ trong rừng về lều trại, bọn họ thu hoạch cũng không tồi.

Người đầu tiên phát hiện chính là Lan Hoa quốc công, bời vì Dịch Liêm không có trở về.

Lan Hoa quốc công hỏi một hồi, rốt cuộc cũng có người nhìn thấy Dịch Liêm: "Ta có nhìn thấy Thanh Chi, khi đó hắn đang nhắm bắn một con gà rừng."

"Cái đó......." Lan Hoa quốc công đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài Tử Xa Thương Sinh đã vọt vào: "Lan Hoa quốc công, ngài mau ra đây xem đi, là con ngựa của Thanh Chi huynh về rồi."

Lan Hoa quốc công bước thật nhanh ra ngoài, nhìn đến con ngựa trắng mà Dịch Liêm đã cưỡi từ trong rừng chạy ra, trên lưng ngựa còn treo mấy con mồi săn được.

"Quốc công bá bá, con ngựa đã trở lại, rồi Thanh Chi ca ca đâu rồi?" Nhìn một mình con ngựa trắng này trở về, Bạch Hân Hân chỉ cảm thấy một trận choáng váng, dường như muốn ngất xỉu.

"Cẩn thận." Tử Xa Thương Sinh nhanh tay lẹ mắt đem người lung lay sắp ngã kia đỡ lấy: "Không cần quá lo lắng, khu vực săn bắn đã được mưa rửa sạch nên mãnh thú sẽ không thể nào lần theo mùi máu mà tìm n=bọn họ đâu, Thanh Chi huynh rất thông minh, khẳng định sẽ không có việc gì."

"Cảm ơn......"

Lúc này, bên trong liều trại của hoàng đế có thể nghe ra thanh âm phẩn nộ của ông ta, có người vội vàng đi hỏi thăm, chạy về báo rằng cũng không thấy Tứ hoàng tử.

Lan Hoa quốc công trầm tư một lát, ánh mắt đảo qua loạn thành một đoàn, Tử xa Thương Sinh đưa Bạch Hân trở về chổ Lễ Bộ thị lang phu nhân để cho nàng không cần chạy loạn.

Tử Xa Thương Sinh nhìn thấy Lan Hoa quốc công liếc mình thì vội vàng lộ vẻ mặt ưu sầu nhìn Bạch Hân Hân, nói: "Bạch cô nương, ta sẽ cho người đưa nàng về chỗ phu nhân Lễ bộ thị lang, ta đi xem tình huống có gì mới, không cần lo lắng."

"Ừm, cảm ơn."

Bên trong liều, một đám người quỳ trước hoàng đế, còn mấy hoàng tử co rúm lại đứng một bên, Đại hoàng tử đứng ở chủ toạ, sắc mặt bình đạm, làm cho người khác nhìn không ra tâm tư của gã.

Hoàng đế đứng trước tấm bình phong, biểu tình tối tăm, bởi vì con ông có một nữa là người dị tộc, nên ông cũng không thích đứa con này, nhưng cho dù không thích thì đó cũng là huyết mạch của mình, nếu đứa nhỏ bởi vì sơ xuất của cung nhân, ở khu vực săn bắn mà bỏ mạng....Càng nghĩ càng tức giận.

"Đem mấy tên nô tài lơ là nhiệm vụ kéo ra ngoài đánh cho trẫm, nếu tứ hoàng tử có mệnh hệ gì, đem tất cả bọn chúng chém hết cho trẫm, cho người đi tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác!!"

Những người quỳ trên mặt đất lớn tiếng xin tha, bị biểu tình lạnh nhạt trên mặt binh lính mà hoảng sợ, bên ngoài thực mau vang lên từng tiếng rên cung thanh âm của một vật vị đánh mạnh xuống, từng trận kêu rên cậu sống truyền vào trong lều lầm mấy hoàng tử có một phen hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nếu phụ hoàng biết bọn đem Tứ đệ đi, còn......Tam hoàng tử giờ phút này nghĩ đến chuyện mình đã đẩy Tứ đệ xuống sông, chân cẳng run càng lợi hại hơn, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.

Hắn cho dù tâm cơ nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ 9t, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã gây ra tôi lớn, nhìn thấy hắn quỳ xuống, lập tức khiến cho hoàng đế chú ý.

"Tam nhi, ngươi bị làm sao?

"Ta....Ta...." Hoàng đế thâm trầm nhìn hắn mang theo vẻ tức giận, thân thể Tam hoàng tử càng run mạnh hơn, liền quên mất phải xưng hô thế nào.

Hoàng Thượng, thần nghĩ rằng Tam hoàng tử thần sắc có chút dị thường, hẳn là biết chút gì đó." Không biết từ khi nào thì Lan Hoa quốc công đã từ trong góc khuất đi ra, nhìn về phía người đang ngồi trên ghế chắp tay nói.

Các quan viên triều thân ở đây nghĩ rằng Lan Hoa quốc công là quan nhất phẩm chư hầu, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì lạ, hoàng đễ cũng nghĩ như vậy, nghe được lời ông nói, ánh mắt sắc bén dừng trên người Tam hoàng tử.

"Lão Tam, nói"

"Ta........Nhi thần không phải cố ý." Tam hoàng tử rốt cuộc không nhịn được nữa, oa một tiếng rồi khóc.

"Tam hoàng đệ, cái gì không phải có ý, nói cho rõ ràng."

Đại hoàng tử vẫn đứng đó biểu tình đạm nhiên nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía người khóc dưới đất, trong mắt hiện lên tia châm chọc.

Tứ đệ cũng chết, Tam đệ cũng phế đi, một lần có thể giải quyết hai chướng ngại.

Ở mấy cái tuổi này, nhiều tuổi nhất là Đại hoàng tử mẫu thân là Viện phi, Nhị hoàng tử mẫu thân là Thục Quý phi, Tam hoàng tử mẫu thân là Hiền phi, còn Tứ hoàng tử lại là con của một vũ cơ, Ngũ hoàng tử mẫu thân là Hoa phi, trừ Tứ hoàng tử ra thì các hoàng tử còn lại đều là con cháu thế gia.

Cho nên gã muốn trở thành Thái tử, trước tiên phải đem mấy vị hoàng đệ này giải quyết.

Ở cuộc ty thí săn thú, hắn thống báo cho mấy hoàng đệ, làm cho bọn họ cùng nhau chơi đùa, các hoàng tử công chúa đều chướng mắt Tứ hoàng tử, trong đó Tam hoàng tử là người có quyền nhất, thời điểm mang theo nô tài bắt nạt Tứ hoàng tử đều là do Đại hoàng tử giật dây.

Muốn bắt nạt đệ đệ, thì không được để cho phụ hoàng hoặc người khác nhìn thấy, gã đã nói không được đi vào rừng, bên phía đông không thể đi thì chỉ còn lại hướng Tây, bên đó có một con sông nhỏ chảy qua khu vực săn bắn.

Thời điểm bắt đầu cuộc thi, lực chú ý của mọi người đều dồn về cuộc thi, sẽ không có ai đi đến phía Tây.

"Tứ.....Tứ hoàng đệ, rớt .......Rớt xuống sông, bị nước cuốn trôi đi rồi..........Ô ô, ta không phải cố ý........"

Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người khϊếp sợ, một đứa nhỏ 8t sao có thể đủ sức bơi vào bờ chứ, đây là lành ít dữ nhiều.

"Mau, lập tức phái người dọc theo bờ sông tìm kiếm!!" Biểu tình hoàng đế càng khó coi hơn, nói: "Đem Tam hoàng tử dẫn đi, hồi cung sẽ xử lí sau."

Tử Xa Thương Sinh trộm tiến vào, đứng phía sau Lan Hao quốc công, nói nhỏ: "Quốc Công bá bá, ngài nói cho rõ có thế hay không..............."

Lan Hoa quốc công nhìn mọi việc đang hỗn loạn, nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người rời đi, Tử hoàng tử xảy ra chuyện như vậy, ông cũng không tiện mở miệng ra nhờ hoàng đế tìm con mình.

Không có người trên ngựa, có thể là............

"Thương Sinh, phiền ngươi đi điều hộ vệ của An Hoa quốc công cùng hộ vệ của ta đi tìm, hiện tại đi nói với phụ thân ngươi đi."

"Được." Tử Xa Thương Sinh gật đầu, xoay người đi tìm nhân thủ.

Mới vừa tập hợp đủ, liền có một con cháu nhà quan lại chạy tới.

"Thương Sinh huynh."

"Làm sao vậy?"

"Ngươi là muốn đi tìm Thế tử của Lan Hoa quốc công?"

"Lúc trước khi ta săn thú, ta nhìn thấy hắn cưỡi ngựa đi về phía Tây, ngươi nói......Có phải hay không Thế tử cũng rơi xuống sông như Tứ hoàng tử.....Do cứu người?" Nói xong, Hạ Kỳ có chút không xác định được nhìn Tử xa Thương Sinh.

"Ngươi xác định là huynh ấy đi hướng đó?"

"Chắc chắn, khi đó ta đang ở trong rừng săn hưu, có nhìn đến y, sau lại vì đuổi theo nó nên không để ý, trên trời bắt đầu chuyển mây đen, còn có tiếng sét cùng gió mạnh nên ta liền trở về."

Phụ sức của phủ Lan Hoa đều là màu xanh ngọc, Ngọc Thanh Chi lại cưỡi một con ngựa trắng, chỉ cần ai ở trong khu vực săn bắn đều sẽ thấy y.

Cha Hạ Kỳ là Hộ Bộ thượng thư, hắn từ nhỏ đã tinh thông thư tịch, trí nhớ cũng vô cùng tốt, phàm là vật hắn nhìn thấy đều có thể nhớ kỹ.

"Được, ta hiểu rồi, chờ ta đem người trở về, sẽ làm cho Thanh Chi mời ngươi uống rượu." Tử Xa Thương Sinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, rồi đưa theo binh lính dọc theo bờ sông tìm kiếm, cũng mở rộng phạm vi khắp cánh rừng phía Tây.

Hai người vẻ mặt thật bình tĩnh giải quyết hết quả tử có thể làm người khác rụng răng, nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, trong hang động cũng có lửa, nên không lạnh lắm.

Do rớt xuống nước một lúc lâu nên thân thể Minh Duẫn Dực có chút mệt mỏi, Minh Duẫn Dực liên tục ngáp mấy cái, đầu ngỏ cứ gật gù, rõ ràng là mệt mỏi.

Dịch Liêm cảm thấy thú vị, lại sợ hắn ngủ rồi thì đầu sẽ đập xuống đống lửa.

"Tứ hoàng tử, lại đây." Y vẫy tay với Minh Duẫn Dực.

Minh Duẫn Dực nghe được Dịch Liêm gọi mình, cố nén cơn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn y, thấy hắn vẫy tay gọi mình tới, đôi mắt xanh biển sáng rực lên, hướng y dịch qua, nhưng không có dán chặt vào người y, khuôn mặt hắn lúc này có chút mơ màng.

Hắn không biết Dịch Liêm muốn làm gì với mình.

Một tay đem đứa nhỏ nâng lên, ôm vào trong ngực: "Hôm này mưa, có chút lạnh."

Minh Duẫn Dực mở to mắt, nhìn y đem chính mình ôm vào trong ngực, biểu tình bình tĩnh, nhìn ánh lửa chiếu vào mặt y, tạo nên một sự ôn nhu ấm áp.

"Ừm, ta ôm ca ca, không lạnh nữa." Tay nhỏ vây quanh cái eo tinh tế kia, Minh Duẫn Dực nhỏ giọng nói, đem mặt chôn vào trong vòng tay ấm áp.

Chóp mũi lượng lờ hương vị nhàn nhạt, mang theo mùi nước sông cùng mùi bùn tanh tửi......Có điểm quan thuộc, quá ấm áp.

Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý đem hắn ôm vào lòng, loại cảm giác này thật tốt, nếu có thể vĩnh viễn không buông ra.......

Y rũ mắt nhìn đứa bé trong ngực đang ngủ thϊếp đi, tay khẽ vuốt tóc hắn, đầu ngón tay chạm vào vải dệt thô ráp, nhìn kỹ còn có chút cũ, nhan sắc đều biến thành trắng bệch.

Dịch Liêm trong lòng cười nhạo một tiếng, hoàng cung, thật đúng là cái chỗ ăn thịt người không nhả xuống a, cũng không biết tác giả hành văn như thế nào lại có thể để Chủ Thần để ý đến mà tạo ra thế giới này.

Đôi mắt mang ánh sáng lưu chuyển, Dịch Liêm nhẹ nhàng cười, y đột nhiên chú ý tới một chi tiết mà y vẫn luôn bỏ qua.

Vô luận tác giả hành văn tinh tế cỡ nào, đều viết ra một cốt truyện không hoàn hảo, nếu Chủ Thần sáng tạo thế giới lấy cốt truyện làm cơ sở, vậy sẽ xuất hiện BUG, chuyện này lại giải quyết thế nào đây?

Y xuyên qua nhiều thế giới, rất nhiều thời điểm quay xung quanh vai chính, lấy nhạy bén của y, chỉ hơi hơi khác thường khẳng định y có thể cảm nhận được, nhưng bây giờ y lại không có cảm giác đó, Chủ Thần lại tính bày trò gì đây?

Ánh lửa chiếu rọi cho hang động, bên ngoài lại từng giọt nước mưa rơi xuống tạo thành âm thanh, ý cười Dịch Liềm ngày càng sâu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Như vậy bọn họ ở trong hang động một đếm, ngày mai xương cốt nhất định sẽ bị đau.

Mưa to, trời lại tối, dọc theo con sông tìm kiếm quả là khổ sai, lăn lộn cho tới hừng đông, khí thế đã bị dập tắt, bọn họ dần ủ rũ cụp đuôi trở về hướng hoàng đế thỉnh tội.

Bởi vì con sông này thông ra biển, bọn họ chỉ tìm thấy một đôi giày của đứa bé ướt đẫm nước mưa

Giày màu vàng đỏ, mặt trên thêu hoa văn mãng xà, đây là một thứ trong bộ thường phục của hoàng tử.