Chương 10: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (10)

"Tôi có một người bạn học cùng lớp với Cẩn vương tử. Lúc trước cậu ấy nói với tôi rằng Cẩn vương tử đối xử với cậu ta rất khác, làm một đám người ghen tị luôn đó."

"Có thật hay không?"

"Đương nhiên là thật, đó là cậu không biết thôi, fanclub của Cẩn vương tử đang lên kế hoạch đối phó với cậu ta."

.....

Âm thanh cuộc trò chuyện càng ngày càng xa, Văn Nhiên đứng trên đường nhỏ, cánh tay đang ôm cuốn sách siết chặt.

Cái tên đã cướp đi sự nổi bật của y, thế mà may mắn như vậy.

Nếu là lúc đó là y, chẳng phải hiện tại người lọt vào mắt Tông Dục Cẩn là y sao?

Đến lúc đó, y không cần nhìn sắc mặt những người này, người khác còn dám nói y là kẻ hèn mọn, không xứng đáng ở cùng một chỗ với bọn họ sao?

Mím môi, trong mắt tràn đầy hận ý.

Nếu như người kia làm được, vậy thì y nhất định cũng có thể làm được.

Quay đầu lại nhìn tòa nhà giảng dạy rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Y cần phải lập kế hoạch kĩ càng để đảm bảo không có gì sai sót.

***

[Ký chủ, ký chủ, nhanh lên, điểm cốt truyện sắp đến rồi, nhanh lên.]

Sáng sớm tinh mơ, Lạc Linh vẫn còn ngái ngủ bò dậy, còn chưa bước ra khỏi nhà, trong đầu liền vang lên thanh âm ma quỷ xỏ xuyên qua lỗ tai, nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Nhìn kỹ lại, xung quanh chỉ có nhân viên văn phòng cùng với các bà đi mua đồ ăn, không có nam chính.

"Thống Nhi, lương tâm cậu không đau sao?"

[Ký chủ rác rưởi.]

Lạc Linh hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến cái hệ thống lừa đảo này nữa, dụi dụi mắt rồi đi qua đường để mua bữa sáng.

"Ông chủ, một cốc sữa đậu nành với hai cái bánh bao rau củ."

Giọng nam trong trẻo giữa nơi ầm ĩ này khiến lỗ tai mọi người giật giật.

Lạc Linh dừng lại rồi nhìn sang.

À, vai chính thụ.

Tầm mắt cậu nhìn vào những thứ trên tay y, sữa đậu nành với bánh bao hấp.

Hình như cốt truyện không có vụ này.

Lúc mới bắt đầu chỉ có việc hất cơm, điểm đó đã qua, bây giờ hệ thống còn nhắc nhở là có ý gì?

Cậu cũng mua một cốc sữa đậu nành với hai cái bánh bao rồi đi ở phía sau.

Một lúc sau liền tới cổng trường rồi.

"A a a a! Tam vương tử a."

"Cẩn vương tử."

"Diệp Dương vương tử."

"A a! Dật vương tử."

"Nhìn tôi rồi, nhìn tôi rồi."

"Nói bậy, Cẩn vương tử rõ ràng là đang nhìn tôi."

"Dật vương tử đẹp trai quá a."

Tiếng thét chói tai với la hét ầm ĩ khiến Lạc Linh bị nghẹn miếng bánh bao trong cổ họng, khiến cậu rất khó chịu.

Vỗ vỗ ngực mình, quay đầu lại nhìn.

Ba chiếc xe thể thao vô cùng hào nhoáng đậu ở trước cổng trường, vừa vặn chặn kín hết cổng trường.

Một đám nữ sinh vô cùng phấn khích nhìn mấy chiếc xe mê trai không ngừng.

Lạc Linh: “ ! ”

Điểm cốt truyện vậy mà tới sớm.

Cậu nhớ phải là một tuần sau, nam chính để tiểu thụ Văn Nhiên mang bữa sáng cho hắn rồi đợi ở cổng trường, thu hút một đám đông bạn học trong trường vây xem.

Lúc Văn Nhiên tới, bởi vì đám đông chen chúc nên đã đẩy y ngã xuống, đúng lúc ngã ngay trước mặt Tông Dục Cẩn.

Sữa đậu nành trong tay làm bẩn giày của hắn, bánh bao dính vào kính chắn gió của chiếc xe thể thao.

Khung cảnh vô cùng đẹp.

Đồng thời Văn Nhiên cũng bị trẹo chân.

Chỉ là y nghiến răng chịu đựng mà không thể hiện ra ngoài, nhưng dáng vẻ quật cường của y đã gây ấn tượng sâu sắc với nam chính

Cũng là vào lúc này, nam chính mới thực sự để tâm đến y.

Lạc Linh nuốt bánh bao, hút một ngụm sữa đậu nành thật lớn để giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng.

Không ý thức được liền uống xong rồi.

Ngây ngốc giơ chiếc cốc giấy trống rỗng lên trước mắt, đầu óc bế tắc.

Đây chính là đạo cụ quan trọng một chút nữa dùng, cứ như vậy bị cậu uống hết rồi sao?

Ôi chúa ơi.

Nhưng hiện tại cậu đã theo vai chính thụ tiến vào trong đám người, dù muốn đi mua một cốc khác cũng không dễ dàng chen ra được.

Đặc biệt là có thể xảy ra sự kiện ăn vạ bất cứ lúc nào nên cậu càng không dám rời đi.

Vậy làm thế nào bây giờ?

Đang lo lắng đến xoay quanh, liền nhìn thấy Văn Nhiên đang nghiêng ngả đi về phía trước.

Lạc Linh theo bản năng hét lớn một tiếng: "Để tôi đi!"

.............