Chương 13: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (13)

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

Lạc Linh mím môi, chăm chú nhìn người đang bôi thuốc cho mình.

Cậu cụp mắt xuống, bóng tối che khuất khuôn mặt, khiến cậu trông có vẻ hơi lạnh lùng.

Nhưng cả người cậu được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh vàng rực rỡ, tô điểm bằng màu sắc rực rỡ.

Ánh mắt Lạc Linh lóe lên.

“Cảm ơn anh.” Thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe được phát ra từ đôi môi mím chặt của cậu.

Động tác của Tông Dục Cẩn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc một cách tự nhiên.

"Mấy ngày tới em phải an phận một chút cho tôi, không được làm ầm ĩ."

Lời nói chê bai của hắn khiến mặt Lạc Linh lập tức lại phồng lên.

Cậu tức giận trừng mắt nhìn hắn, khịt mũi nói: "Tôi mới không có làm ầm ĩ, anh đừng có nói bậy."

Cậu rõ ràng là ngoan như vậy.

Ngoại trừ bắt buộc phải tham gia vào cái cốt truyện cẩu huyết này, cậu rất muốn chỉ làm một chú mèo ngoan ngoãn.

Nhưng cứ nghĩ đến cái cốt truyện cẩu huyết này là lại thấy đau lòng.

Tông Dục Cẩn cũng lười trả lời. Hắn lấy miếng gạc bên cạnh băng bó lại, rồi lại vui vẻ thắt một cái nơ bướm.

Lạc Linh: "! Chúng ta có phải có thù oán gì không?"

“Không.” Tông Dục Cẩn lắc đầu, “Chúng ta có nợ.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Linh, ánh mắt nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ: "Còn là em nợ tôi."

Lạc Linh sợ ngây người. Chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao?

Tại sao bây giờ nó vẫn còn trong miệng hắn? Điều này không khoa học.

Quá keo kiệt rồi đi.

Cậu muốn khiếu nại.

Chỉ là..... liếc thấy người kia mắt lạnh như băng: "Vậy, vậy anh trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ mua cho anh một chiếc y như vậy."

Như vậy, để xem hắn còn nói cậu nợ tiền như vậy nữa không.

Cậu không tin không trị được hắn.

Tông Dục Cẩn đứng dậy, nhìn xuống người khuôn mặt đầy vẻ "Anh vô lý, anh ngang ngược, anh là trên vô lại", không hề lùi bước nói.

“Cho tôi thì chính là của tôi. Muốn lấy lại, em lấy cái gì tới đổi?”

Lạc Linh cằm cũng sắp rơi rồi, chỉ vào Tông Dục Cẩn: “Anh thổ phỉ, cường đạo.”

Có thể tốt một chút không hả, có còn tình hữu nghị giữa con người với nhau không?

Khí die.

Tông Dục Cẩn không để ý tới lời nói của Lạc Linh, bình tĩnh đặt thuốc bên cạnh, sau đó liền đi.

“Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi mua đồ ăn cho em.”

Vóc dáng cao lớn, cứng rắn thẳng tắp, tất cả biểu cảm trên mặt Lạc Linh đều biến mất khi hắn quay lưng lại, hờ hững nhìn chằm chằm.

Cho dù thế giới này không phải là thế giới thực thì người ở đây vẫn là chân thực.

Cậu đặt tay lên chỗ được băng bó, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung đầy ẩn ý.

Cuộc hành trình này, thật sự, rất thú vị.

"Thống Nhi, cậu nói cho xem, có phải hay không? ’

Giọng nói tràn đầy ác ý khiến hệ thống lập tức dựng tóc gáy, giống như chim sợ cành cong.

[Cậu.... cậu.... cậu là.... cậu là ai?]

Ký chủ nhà nó đâu rồi?

Đuôi mắt Lạc Linh khẽ nhếch lên: "Thống Nhi, cậu thật sự làm tôi đau lòng đó. Mới bao lâu không gặp, cậu đã không nhận ra tôi nữa rồi, cậu là đồ vô tâm."

Chương trình hệ thống bị kẹt.

Không gian thiếu chút nữa thành một đống mã hỗn loạn.

[Ký.... ký chủ, cậu sao lại.... sao lại có thể....]

Đáng sợ như vậy.

Không phải là một tiểu khả ái sao?

Người đột nhiên lạnh lùng quyến rũ này là ai nha.

Lạc Linh dựa vào trên giường, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

"Thống Nhi, sợ rằng cậu đã quên thân phận hiện tại của tôi, tôi không phải cậu ta."

Dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng tôi cũng là cậu ta."

Rốt cuộc đây là điều cậu am hiểu nhất.

Ngụy trang.

Chỉ là những chuyện vừa xảy ra, khiến cho cậu có chút xúc động.

Hệ thống đột nhiên cảm thấy ký chủ nhà mình vô cùng khủng bố, thế mà thoát khỏi cảm giác của nó, nó còn tưởng cậu chỉ là một tân binh hèn nhát.

Nếu bây giờ không phải là cậu đồng ý để nó nhìn thấy, sợ là.... sẽ không phát hiện ra được.

Càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, lập tức nhớ lại xem mình có khi nào chọc tới cậu không.

Bây giờ, đổi lại thành nó chột dạ.