Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Thần Luôn Bị Công Lược

Chương 14: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ấy bị thương, tay phải bị thương hiện đã được chữa trị, cử động rất bất tiện và rất vụng về. Đây thực sự là phong thủy luân chuyển a.

Đau lòng.

Lạc Linh khẽ cười một tiếng, khôi phục lại như lúc trước.

"Thống Nhi, kế tiếp có tình tiết cẩu huyết nào không?"

Nếu không có, cậu định về nhà nằm nghỉ hai ngày, khi nào đã bình phục sẽ quay lại tiếp tục chiến đấu với mớ cẩu huyết đầy trời này.

Hệ thống đối với sự thay đổi của ký chủ nhà mình có chút chịu không nổi.

Một lúc sau mới trả lời: [Tạm thời không có, ký chủ có thể tiếp tục buông thả.]

Lạc Linh lập tức bĩu môi, bất mãn: "Rõ ràng là tôi làm việc rất nghiêm túc, cậu thế mà lại ám chỉ tôi trước kia toàn buông thả, trở mặt╭(╯^╰)╮"

Hệ thống dừng lại một lát, muốn tiếp tục nơm nớp lo sợ cũng không thể.

Nhẫn nhịn hồi lâu, mới tức giận nói: [Ký chủ, cậu m* n* là bị tâm thần phân liệt à?]

Người này lúc thì lạnh lùng quyến rũ, lúc thì ngốc nghếch, ngọt ngào, dễ thương, thật là làm cho thống sinh gian nan.

"Nào có." Lạc Linh ngây thơ chớp chớp mắt, tự tin phản bác lại: "Rõ ràng là do Thống Nhi cậu quá rác rưởi, sao lại trách tôi."

Hệ thống quỳ rồi.

Nó mới phát hiện ra, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Không nghĩ tới nó trải qua biết bao giông bão nhưng cũng có một ngày nhìn lầm.

Nhịn không được tang thương châm một điếu thuốc, bi thương nhìn lên.

Thua rồi, thua rồi.

Lạc Linh hài lòng nhếch khóe môi lên, cuối cùng cũng thắng hệ thống một lần.

Sảng khoái.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất tốt, rất thích hợp để ngủ.

Về phần Tông Dục Cẩn lúc rời đi đã nói gì, Lạc Linh tỏ vẻ cứ phải ngủ trước đã rồi tính tiếp!

***

"Các cậu, các cậu đừng có quá mức. Tôi dựa vào khả năng của mình để thi vào đây, đường đường chính chính, tôi không có trêu chọc gì các cậu, các cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy."

Văn Nhiên buổi sáng gặp cản trở, tâm trạng rất u ám.

Không ngờ tới đến giữa trưa, cơ hội lại đưa đến trước mặt y.

Khóe mắt liếc thấy người ở đằng xa, giọng nói càng trở nên kiên định hơn.

"Các cậu chẳng qua chỉ là một đám thiếu gia tiểu thư dựa vào cha mẹ che chở gây rối khắp nơi, các cậu thì có cái gì tốt hơn tôi?"

"Nếu không có bố mẹ các cậu, có lẽ các cậu còn không bằng tôi, một đám ký sinh trùng."

Lạc Linh: “!”

Trời má, cái cốt truyện này thật sự là sự kết hợp của Mary Sue với Tom Sue cẩu huyết.

Da gà nổi hết lên.

Bàn chân vừa bước ra đã rút lại.

Cậu có chút không muốn cướp cái kịch bản này, nó thực sự quá.... kí©h thí©ɧ _(:з」∠)_

[Ký chủ, đừng thất thần nữa, nhanh lên, nếu không đi nam chính sẽ tới đó.]

Hệ thống ở trong đầu không ngừng thúc giục, thấy ký chủ nhà mình không nhúc nhích, hận không thể bò ra ngoài đá cậu một cái.

Thấy Văn Nhiên bị túm chặt, sắp bị đánh.

Lạc Linh rùng mình dữ dội, rồi lao tới với dáng vẻ như tráng sĩ sắp bị chặt tay.

Hét to một tiếng: "Dừng tay."

Bản thân anh ấy thậm chí còn đẩy và tóm lấy nhân vật chính Shou bằng một tay. Anh ấy đã cố gắng hết sức để ngăn chặn người đàn ông muốn đánh mình.

Cậu túm chặt lấy vai chính thụ đẩy ra bằng một tay. Cố gắng hết sức muốn ngăn cản người muốn đánh y.

Cậu là một người bị thương, vừa lúc tay phải bị thương, bây giờ đã được băng bó, cử động rất bất tiện và khó di chuyển.

Ngay khi Lạc Linh xuất hiện Văn Nhiên liền có dự cảm không tốt.

Mặc dù là muốn cứu y, nhưng y lại không muốn chút nào.

Thậm chí còn rất căm ghét.

Cậu ta không có chuyện gì tự dưng nhảy ra làm gì? Luôn phá hỏng kế hoạch của y.

Khốn nạn.

Y không dấu vết duỗi chân ra, nương theo lực lôi kéo, đá mạnh vào Lạc Linh.

Nếu đã thích làm người tốt như vậy, thích lo chuyện bao đồng như vậy, vậy thì hãy nếm thử nỗi đau khi thích xen vào việc của người khác đi.

Khuôn mặt Lạc Linh tràn đầy lo lắng, ánh mắt run lên, cậu nhấc chân tiến lên một bước lớn, dùng hết sức kéo đám người đang dây dưa với nhau ra.

Không có lực kéo ở trước ngực, Văn Nhiên không thể giữ vững bằng một chân, theo quán tính ngã về phía sau.

Lạc Linh lo lắng đưa tay định đỡ, nhưng lại chậm một giây.

Nhìn người ngã trên mặt đất, khuôn mặt đau đớn đến mức vặn vẹo, cảm thấy chột dạ một chút.

Ngay sau đó, cậu tức giận quay sang nhóm người đối diện, vô cùng đau lòng trách cứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »