Chương 7: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (7)

Hắn nghĩ mình cần phải tìm hiểu rõ ràng đây là có chuyện gì xảy ra.

Lại nhìn một lần nữa liền quay người rời đi.

Sợ hắn, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Chỉ là.......

Lạc Linh nghi hoặc sờ mũi. Như thế nào lại cảm thấy ngứa ngứa?

Nam chính lại đang nhớ thương cậu?

Tâm này giống như cái đầu kim, hừ, đàn ông.

Cậu tức giận ngồi lại, lấy một đĩa bánh khác trên bàn rồi tiếp tục ăn.

Bây giờ chỉ có ăn mới có thể làm cậu vui được.

Bị xem nhẹ, hai người Lam Tử Dật cảm thấy hơi đau lòng.

Tốt xấu gì thì họ cũng là tam vương tử của trường, đẹp trai, gia thế tốt, ai nhìn thấy họ mà không muốn dán vào.

Vị này thì tốt rồi, hoàn toàn coi họ như cột điện.

Lúc cần thì nhìn một cái, lúc không cần thì coi như không tồn tại.

Không biết nên khóc hay nên cảm thấy bất đắc dĩ.

Bỏ đi, họ vẫn nên đuổi theo Cẩn đi.

Lạc Linh ăn xong mấy cái bánh nhỏ, thỏa mãn thở dài.

Thật là quá đã.

Lần sau lại tới!

Thong thả đi bộ về trường để chuẩn bị vào lớp.

Đến cổng trường cậu mới nhớ ra hình như mình đã quên gì đó.

Cái gì nhỉ?

Không nhớ ra.

Hmm ~ Không nhớ ra chắc chắn không phải chuyện gì quan trọng, huh.

Đảo mắt liền đem nghi hoặc vứt ra sau đầu, thoải mái bước vào lớp.

Khác với những ánh mắt chỉ thản nhiên nhìn cậu hay phớt lờ như thường lệ, lần này có mấy chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm cậu.

Vui sướиɠ khi có người gặp họa, khinh thường, chán ghét, ghét bỏ, tò mò,.... cái gì cũng có.

Không cần phải suy nghĩ cũng biết sao lại thế này.

Lạc Linh trong lòng lặng lẽ thở dài, mặt không thay đổi đi về chỗ của mình.

" ? "

Bàn học của cậu đâu?

Sao không thấy đâu?

Đang thấy kỳ lạ, cánh tay cậu bị chạm nhẹ một cái, cúi xuống nhìn thì thấy là bạn cùng bàn của cậu.

Thấy cậu nhìn xuống, đối phương lặng lẽ chỉ vào góc cửa sau của phòng học.

Lạc Linh nhìn theo.

Một cái bàn chứa đầy các loại rác rưởi.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy rất bẩn thỉu ghê tởm.

Trầm mặc hai giây, cậu ngập ngừng mở miệng: ".....Đó là bàn của tôi?"

Bạn cùng bàn thương hại gật đầu.

Sau đó lặng lẽ cầm sách giáo khoa lên che mặt, giả vờ như mình đang nghiêm túc đọc sách, không nói chuyện với Lạc Linh nữa, sợ bị liên lụy.

Khóe miệng Lạc Linh run rẩy. Kết quả cốt truyện của cậu với vai chính thụ rõ ràng là không giống nhau.

Xem xu thế hiện tại, hoàn toàn là muốn cậu trở thành nhân vật chính phải không?

Đầu tiên là bàn học bị ném rác, sau đó là bị chặn trong nhà vệ sinh dội nước và đánh.

Loại đãi ngộ của nhân vật chính này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không rét mà run.

Từ chối, từ chối.

"Mày không phải là rất can đảm sao, thế nào, hiện tại ngay cả cái bàn cũng không dám dọn về?"

Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên, mang theo một tràng tiếng cười giễu cợt.

Mấy thiên kim đại tiểu thư trong lớp thường không biết đã ngồi trên bàn từ lúc nào đó.

Tất cả bọn họ đều nhìn cậu với vẻ mặt chán ghét, như thể đang đợi cậu xấu mặt.

"Nhìn đi, nhìn đi, một tên nghèo kiết xác như mày mà cũng dám giở trò với Cẩn vương tử của bọn tao, không biết sống chết."

"Đây chỉ là một giáo huấn nhỏ thôi. Nếu để bọn tao phát hiện mày lại câu dẫn Cẩn vương tử, bọn tao sẽ chơi chết mày."

Lạc Linh vốn là không thèm để ý nghe, bây giờ hai mắt trợn to.

Bọn họ nói cái gì?

Câu dẫn Cẩn vương tử?

WHAT?

Cậu câu dẫn ai khi nào? Tại sao cậu lại không biết?

Cho dù thế giới này có nguồn gốc từ tiểu thuyết đam mỹ, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu nhất định sẽ thích đàn ông.

Mặc dù cậu cũng chưa bao giờ thích phụ nữ o(╯□╰)o

Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, cậu phải giải thích rõ ràng.

"Tôi nghĩ các cậu hiểu lầm rồi. Tôi cũng không thích Cẩn vương tử mà các cậu nói."

Vừa dứt lời liền có một tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng học đang khép hờ bị đá tung ra.

Cả người Tông Dục Cẩn tỏa ra áp suất thấp, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.